Hắc Oa

Q 7 Chương 015: Sinh tử không sang hèn. (1)

Đàm phàn có thể nói là thuận lợi, mặc dù kết quả chưa có, nhưng thái độ đôi bên không còn gay gắt như ban đầu, khoảng cách thu hẹp không ít, Giản Phàm nghe luật sư Cảnh hỏi thẳng ra như vậy thì hời hợt nói:” Thế này, tham chiếu giá trị cái biệt thự kia, hợp đồng là trao tặng ... Còn tôi chỉ đảm bảo là tận lực thôi, không nhận định làm được.”

Cha con họ Cảnh đều biết nguyên cớ, quả nhiên nút thắt là ở chuyện đó, vẫn là cái biệt thự kia, chỉ trợ lý Lôi ngạc nhiên:” Biệt thự gì?”

“ Biệt thự B18 Thủy Vực Kim Ngạn.” Giản Phàm vẫn nhớ như in giấc mộng giàu sang năm nào của mình, cũng là nơi khiến y mắc cú lừa đau điếng:

“ Đó là nơi ở của ông chủ Giản, giá phải hơn 2000.” Trợ lý Lôi giật nảy mình:

Giản Phàm vỗ bàn:” Rắm chó, cái biệt thự đó vốn là nhà của tôi, không tin hỏi ông ấy, ở chùa bao năm, tôi chưa đòi lãi là tử tế rồi.”

Cảnh Duệ Uyên né tránh ánh mắt Giản Phàm, gian nan nói: “ Chuyện đó qua rồi mà, Giản Phàm, người trên tỉnh tới bảo tôi giúp, tôi dám không giúp à? Chuyện này cậu có trách nên trách tôi và Lý Uy, không liên quan gì tới ông Giản, ông ấy là người thích đồ cổ, khi đó vừa vặn cũng họ với cậu nên ...”

“ Chuyện qua rồi chứ gì?” Giản Phàm cắt lời, vấn đề không phải là tiền, nếu không Lý Uy để lại cổ phần ở Uy Thịnh thì y nhận rồi, nhưng lừa y, thì phải sẵn sàng nhận hậu quả: “ Tôi chẳng truy cứu trách nhiệm ai hết, chẳng phải ông hỏi tôi cái giá tôi muốn à?”

“ Giá này bất kể thế nào chúng tôi cũng không tiếp nhận.” Trợ lý Lôi ghé tai luật sư Cảnh thì thầm một lúc, phẫn nộ nói lớn:

“ Này, ai bắt anh tiếp nhận, không đồng ý thì thôi, về chuyển lời với ông Giản, tôi giúp ông ta tiết kiệm tiền dưỡng lão, ha ha ha ...” Giản Phàm bị từ chối không giận còn cười vui vẻ:

Trợ lý Lôi rầm một tiếng đứng bật dậy làm mấy người bên cạnh giật mình, đồng chí ở nước ngoài về chỉ mặt Giản Phàm "anh anh anh" một hồi, rốt cuộc tự trọng thân phận không chửi, chỉ nói: “ Anh quá đáng lắm rồi.”

Rồi hầm hầm bỏ đi, chưa hề động đũa, luật sư Cảnh vội vàng đuổi theo. Người đi rồi Giản Phàm vẫn vui vẻ rót rượu, nâng ly mời Cảnh Văn Tú, bộ dạng ăn chắc làm Cảnh Văn Tú không hiểu: “ Giản Phàm rốt cuộc anh muốn làm hay chỉ muốn trêu người ta thế?”

“ Cô nhìn lâu như thế rồi, thử phân tích từ góc độ tâm lý học, cô phán đoán thế nào?”

Cảnh Văn Tú bĩu môi: “ Cần gì lấy tâm lý học ra, anh rõ ràng bốc phét cái gì mà mấy nghìn một vạn người, chỉ có tên nửa ngoại quốc đó mới tin.”

“ Ha ha ha, hắn ngốc tới mức độ tin tôi thì tôi biết làm sao?” Giản Phàm cười sảng khoái:

Cảnh Văn Tú cười thần bí: “ Vậy chuyện tìm người cũng chỉ lừa gạt thôi hả, chuyện này nghe cha tôi nói là tôi thấy có vấn đề, làm sao mà mười mấy năm không tìm ra, đợi người ta đưa tiền, tôi xem anh có dám lấy không?”

“ 1000 vạn không mua chuộc được tôi, 2000 vạn có thể cân nhắc ... Ai bảo cứ muốn tôi nói, tôi cho bẽ mặt luôn.” Giản Phàm ân cần mời mọc:” Nào nào, ăn đi, nhiều lắm, lãng phí thức ăn là có tội đấy.”

“ Hừm, không chịu nói thật, tôi không thèm nói với anh nữa.”

“ Ai muốn nói với cô, là cô hẹn tôi mà ... Sau này đừng hẹn nữa, nếu không quan hệ của chúng ta phát triển theo hướng ngoại tình mất. Cha cô xưng hô ngang hàng với tôi, tôi và cô lại thân thiết như thế, cô lại quen vợ tôi, chúng ta không thể nào ngoại tình được, cô nói xem có phải làm khó tôi không? ... Còn cha cô, tôi cũng thích, nhưng mà cái tính hám tiền của ông ta, cứ thấy người có tiền là làm đuôi cho người ta, tôi chướng mắt lắm.”

“ Ặc ..” Cảnh Văn Tú thẹn đỏ mặt, trừng mắt lên nhìn, Cảnh Duệ Uyên vừa quay về nghe thấy câu này vài phần hoảng loạn, nói không ra lời, kéo tay con gái, không để con gái rượu dính lấy thành phần nguy hiểm này:” Đi thôi, đi thôi!”

…………….. …………..
Bạn cần đăng nhập để bình luận