Hắc Oa

Q7 - Chương 002: Họ Giản vốn giản đơn. (2)

“ Giản Phàm, chúng ta đi câu cá thật à?”

Đường Đại Đầu ngồi ở ghế phụ lái, nhìn trước không có thôn, sau không có quán, tiếp tục đi là bãi sông rộng toàn cát với cỏ dại, thi thoảng thấy mấy cái ruộng rau do ai đó lấn đất hoang trồng trọt, đi thêm một lúc không còn đường nữa, phải đi tận hai tiếng, chẳng rõ là địa danh nào nữa, xa xa chỉ thấy nước sông mênh mông:

Đặt điện thoại của vợ xuống, Giản Phàm mặc khoác đa năng chuyên dụng cho cuộc dã ngoại, vỗ đống dụng cụ câu cá trông có vẻ rất chuyên nghiệp bên cạnh: “Thế anh nghĩ làm gì?”

“ Mẹ nó chú, nhầm mất rồi, tôi cứ nghĩ vợ cậu có thai, cậu không nhịn được tính đi ăn vụng muốn tôi dẫn đường ... Ha ha ha, vợ cậu trông chặt quá nhỉ, mới đi vài tiếng đã hỏi, tôi có đi cả ngày Phi Phi cũng chẳng hỏi.” Đường Đại Đầu chống nạng xuống xe, hai năm qua cuộc sống sóng yên biển lặng, trông cái mặt hiền hòa hơn, cái bụng to hơn, thế nên đi lại cũng vất vả:

Giản Phàm chỉ cười, vác công cụ lên vai chỉ phương hướng, hai người bước cao bước thấp đi bên bãi sông, trong mắt Lão Đường, Giản Phàm sau khi kết hôn càng vô vị, nhất là ít nói ba hoa hơn, có cơ hội chỉ hai anh em thế này, sao bỏ qua: “ Tôi quan tâm tới cậu đấy, thái độ cậu kiểu gì đấy? Vợ cậu có thai, tức là một năm ăn chay, cậu chịu nổi à?”

“ Anh đúng là lo bò trắng răng, thời buổi này vào rừng chưa chắc bắt được gà hoang, chứ thành phố thiếu gì gà? ... Ha ha ha, nói chuyện với anh đúng là thống khoái.”

Đi qua một cái hố, Giản Phàm đỡ Lão Đường một tay, vốn Lão Đường không thích câu cá, chê chuyện này buồn tẻ, nhưng đi vài lần lại thích, không chỉ ở câu cá, mà còn là hai anh em tán gẫu thả lỏng. Còn không à, Lão Đường lấy tư cách người từng trải giáo dục Giản Phàm tương lai chăm con ra sao, nói tới con, nhớ ra việc quan trọng:” Đặt tên chưa, chuyện này không thể chậm được, phải có cái tên ý nghĩa, ví như Ân Trọng vậy, Phi Phi đặt đấy, vợ tôi đúng là có văn hóa, tên thật hay ... Này Giản Phàm, hay để tôi đặt cho con cậu nhé, tôi nghĩ rồi, nếu sinh một đứa đặt là Vinh Hoa, sinh đôi thì đặt thêm là Phú Quý.”

Với trình độ Lão Đường, đặt được tên như thế là vất vả lắm rồi, Giản Phàm đùa:” Vậy sinh ba thì đặt tên là Vượng Tài à?”

“ Ừ cũng được, nhưng không hay bằng tên tôi đặt.”Đường Đại Đầu thận trọng cân nhắc:

Giản Phàm phí cười:” Anh đừng xen vào, tên đặt lâu rồi”

“ Hả, đặt rồi à? Là gì, nói ra xem nào?” Đường Đại Đầu không hài lòng, hắn quyết tâm có phần trong chuyện này:

“ Tên rất đặc thù, dễ nhỡ, đơn giản là Giản Đơn.”Giản Phàm khoe khoang, tên do y đặt, vợ y cũng thấy cái tên này đại tục hóa nhã, nên vui vẻ đồng ý rồi, gọi điện về quê báo, bà nội lại đi xem thầy âm dương, nói cái tên này tốt lắm, về cơ bản chỉ đợi con sinh ra rồi viết lên giấy khai sinh thôi:

À phải rồi, đã siêu âm, là con trai, cái thai đã hơn 24 tuần, dự sinh vào giữa tháng 9. Đường Đại Đầu đợi mãi không thấy Giản Phàm trả lời, giục:” Rốt cuộc tên là gì? Chẳng lẽ ngay cả tôi mà cũng giấu à?”

“ Cái gì?
Bạn cần đăng nhập để bình luận