Hắc Oa

Chương 155: Kết đôi về nhà

Đúng là nịnh nọt trắng trợn, còn vờ vịt hỏi han, chua tới sởn gai ốc nhưng kể vanh vách như thế chứng tỏ là xem kỹ lắm rồi, làm Dương Hồng Hạnh đắc ý vô cùng, mặt hếch lên trời:
"Vì anh có nhãn quang như vậy, không cần bồi thường nữa, tặng anh đấy."
Giản Phàm gặp họa được phúc còn vui hơn cả đối phương:
"Oa, vớ bở rồi, em yên tâm, anh sẽ trân trọng cất đi thưởng thức một mình. Lớp trưởng này, mấy bức ảnh nghệ thuật quá kinh điển, mở triển lãm cũng không thành vấn đề."
"Thế à, đó là tác phẩm của thợ ảnh áo cưới hiệu ảnh Đài Bắc đấy, Giản Phàm, anh thích nhất bức nào? " Dương Hồng Hạnh vui lắm, hừ Lương Vũ Vân là đồ vô dụng, toàn nghĩ ra thứ bậy bạ, chiêu của mình mới là hiệu quả:
Giản Phàm thấy Dương Hồng Hạnh má đỏ au bộ dạng hạnh phúc như cô gái nhỏ, lấm lét nói:
"Đương nhiên là bức ít y phục nhất rồi."
Dương Hồng Hạnh phì một tiếng, mặt tức thì nóng rực, lại thấy Giản Phàm không nói gì nữa mà cứ tựa cửa nhìn mình chằm chằm như tưởng tượng ra thứ không lành mạnh, không nhịn được đẩy y ra:
"Miệng chó không mọc được ngà voi."
Rồi nhảy xuống xe chạy mất. Giản Phàm cất cái máy vào túi lẩm bẩm, thật đúng là, nói dối tới mình cũng nổi da gà thì hí hửng, mãi mới nói thật được một câu dọa em gái sợ chạy mất rồi, ha ha ha ... Ai nấy bận rộn chỉ mình nhàn, thu thập hành trang, lại bận rộn thêm mấy tiếng, nào là gạo Nguyên Dương, bột Vận Thành, dấm thơm Đại Nguyên, dầu salad, chân giò hun khói, mấy chục hộp ngũ vị hương. Trước kia không dám bén mảng tới nhà Hương Hương, cha mẹ cô không thích y, năm nay khác rồi, khoác lên người cảnh phục, tự tin hơn, cắn răng mua chai rượu đắt tiền, ít mỹ phẩm làm quà cho cha mẹ vợ. Vừa khuyên mãi vừa mua, vòng quanh mấy cái siêu thị, Giản Phàm chất đầy hàng hóa ở khoang sau, tới trưa lái xe tới Công ty di động, nếu không phải đợi Hương Hương thì hai ngày trước đã về rồi. Đứng ở trước cửa công ty, một thân áo gió màu đỏ, Hương Hương vô cùng bắt mắt, trông xa như đóa loa kèn trên đỉnh núi ở quê Phong Lâm, bấm còi vài tiếng, cô gái nhỏ nhắn chạy tới nhảy lên xe. Trước đó bị thương, thêm vào Hương Hương bận rộn công việc, lâu lắm rồi không phát tiết thú dục, nhìn thấy Hương Hương trong trang phục mới, lòng ngứa ngáy ghé đầu tới làm tư thế hôn một cái. Nhưng Hương Hương chẳng phải vừa, cong ngón tay gõ cốp lên đầu y, rồi véo tai Giản Phàm chỉnh lại tư thế đàng hoàng, đanh đá nói:
"Lái xe cho tử tế, lúc nào cũng giở trò lưu manh."
Giản Phàm cười hì hì bật nhạc, khởi động xe, đi tới đường vành đai, lên đường cao tốc, trong xe ấm áp, mang theo niền vui trở về nhà, Hương Hương ở bên cạnh như cô vợ nhỏ bóc quít đưa tới tận miệng, tức thì cảm thấy được mùi vị của cuộc sống ngâm trong hũ mật.
Bạn cần đăng nhập để bình luận