Hắc Oa

Q4 - Chương 214: Một lời khó tỏ nỗi sầu. (1)

Quả nhiên Ngũ Thần Quang vừa đi là lập tức Thời Kế Hồng lên tiếng giở quẻ: “ Đội trưởng Lục, mai tôi nghỉ phép được không? Nhà có chút việc.”

“ Chị Thời, chị không xin phép cũng có tới đúng giờ đâu. “ Lục Kiên Định bất lực nói, đồng chí lớn tuổi lại là nữ nhân, mặt dày mồm mép chanh chua, hắn không chọc vào nổi:

Thời Kế Hồng nghe vậy cười vui vẻ, Nghiêm Thế Kiệt không trắng trợn như thế, nhưng mà ông ta chẳng cần xin nghỉ vẫn cứ nghỉ sợ gì ai, cho dù bọn họ có đi làm cũng chỉ cả ngày ngồi pha trà tán gẫu, tốn tiền trà nước của cơ quan thôi, nghỉ nằm nhà là tiết kiệm tiền cho nhà nước. Bọn họ chỉ đặt hi vọng vào Giản Phàm, giờ Giản Phàm thái độ tiêu cực như thế thì còn làm ăn gì nữa, nghỉ cho khỏe. Tổ chuyên án vừa tái lập đã có nguy cơ tan rã. Trong phòng hội nghị không còn lãnh đạo nữa, mấy người tuổi tác tương đương vây quanh Giản Phàm ồn ào huyên náo. Tiêu Thành Cương như gặp lại người thân thất lạc lâu ngày, ôm Giản Phàm từ phía sau, giả vờ cảm động xụt xùi:” Oa ca, Oa ca, làm tổ trưởng rồi, khao đi.”

Quách Nguyên thì nói:” Giản Phàm, bác Giang nhắc cậu suốt, thi thoảng ghé qua chút.”

Trương Kiệt trực tiếp nhất:” Các anh em, hôm nay ăn ở đâu?”

“ Nhà Giản Phàm, tất cả đều đi.”

“ Bốn món nguội tám món nóng thêm hai bát canh, quy củ cũ.”

Đám đồng đội nhiệt tình thái quá làm Giản Phàm ứng phó không xuể, giơ tay ra hiệu mọi người im lặng:” Tôi có một kiến nghị, về đại đội một, ăn cùng bác Giang, tôi đích thân xuống bếp, vẹn cả đôi đường, thế nào?”

“ Đồng ý.” Cả đám đồng thanh reo hò:

Lãnh đạo vô dụng rồi, Giản Phàm đành đứng ra liên kết mọi người, dù sao vụ án vẫn cần phải phá, y đã quay lại là sẽ làm tới nơi tới chốn, nhưng trước tiên phải vực dậy tinh thần mọi người đã:” Rủ dì Thời, chú Nghiêm đi cùng, chị Hồ, đội trưởng Lục, mọi người cùng đi nhé?”

Lục Kiên Định và Hồ Lệ Quân đều kiếm cớ uyển chuyển từ chối, nhìn đám trẻ tuổi vây quanh Thời Kế Hồng và Nghiêm Thế Kiệt vui vẻ lên cái xe van rồi hú còi phóng đi, Lục Kiên Định lắc đầu:” Xem ra tình chiến hữu kết giao trên bàn ăn rất sâu, một tiếng hô trăm người theo. Lệ Quân, cô là người ủng hộ cậu ta từ ngày đầy, hợp tác với cậu ta cũng nhiều, cô nói xem có tin được cậu ta không?”

“ Tôi tôn trọng ý kiến lãnh đạo.”

Hồ Lệ Quân cười đáp, có điều câu này là khẩu thị tâm phi, thái độ này giống như trên hội nghị, trong lòng có chút hối hận, không thể nói rõ là vì để xảy ra chuyện đêm hôm đó, hay là vì sau đó vốn có cơ sở phát triển thành mối quan hệ nào đó lại vì tuổi tác cùng đã một lần kết hôn mà tự ti né tránh. Dù sao trước kia không cùng một đội, ít gặp nhau rồi quên dần đã đành, bây giờ hai người ngày ngày nhìn thấy nhau, cho dù cô có tỏ ra tự nhiên tới mức nào chăng nữa, cũng sao tránh khỏi xấu hổ. Cuộc sống, đôi khi giống như trò đùa ác vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận