Hắc Oa

Q7 - Chương 033: Đêm dài khó ngủ. (3)

“ Nói có lý, vậy bà ấy lựa chọn cuộc sống ra sao?” Tằng Nam đã nóng ruột lắm rồi:

“ Có thể suy đoán thế này, bà ấy tìm được một người quen ở Hậu Liễu Sơn, người quen này tiếp nhận mẹ con họ, sau đó sống hạnh phúc cùng nhau, trong núi không thiếu gì cả, từ dược liệu, rau củ tới thú rừng đủ nuôi gia đình, cách vài ba ngày xuống nuối tới trạm cung ứng ...” Giải Phàm phân tích:

“ Khoan đã Oa ca, nơi đó không ai ở, cả cái miếu cũng hỏi rồi, trước giải phóng đã bị bỏ hoang rồi, giờ còn cái khung, ngay cả tượng cũng bị đập. “ Tiêu Thành Cương chất vấn suy luận của Giàn Phàm:

Giản Phàm đứng dậy đem thứ tìm được treo ở bên cửa ném lên bàn, lấy di động ra: “ Tôi có bằng chứng, từ đỉnh núi Ngọc Hoàng đi về phía sau, cách con đường cũ chừng lộ chình bốn năm mươi phút có một nhà sinh sống ...”

Mấy thứ này họ đã tò mò mở ra xem lúc nãy, hai cái cán nông cụ nào đó, mấy cục đá đen xì, hoang đường hơn nữa có hai cái giày nát, giống như bới rác đem về. Còn trên màn hình di động là là bức ảnh, có căn nhà nhỏ ẩn trong rừng, đã sập một nửa, té ra Giản Phàm đúng là tìm được nơi có người sống. Giản Phàm cầm cục đá đen lên: “ Béo, mày biết cái gì đây không?”

Phí Béo thấy bị xúc phạm :” Còn phải hỏi, đá kê bếp chứ còn gì nữa.”

“ Mày nhìn kỹ đi, đây là đá hoa cương rất cứng, vậy mà bị lửa nung nứt rồi, tưởng tượng làm cơm bao năm mới có thể đốt nứt được nó?” Nghe Giản Phàm nói thế là hiểu, không cần biết bao năm, chắc chắn rất lâu:

“ Xem cái này, Thành Cương, mày coi như chủ nhân của căn nhà là tội phạm bỏ trốn cấp A, nhìn ra cái gì không?” Giản Phàm đưa tới cái cán trơn nhẵn khảo nghiệm:

Tiêu Thành Cương chú ý hơn, cẩn thận đưa tay sờ thử, tuy thường xuyên bị Giản Phàm chửi nhưng nghiệp vụ cơ bản vẫn có: “ Gỗ song của Ô Long, làm đòn gánh hoặc cán công cụ là lựa chọn hàng đầu, hẳn là cán rìu, vì vết tay ăn sâu vào gỗ ... Đây là người lao động quanh năm, lực tay mạnh, tần suất sử dụng cao ... Được xử lý đặc biệt nên nhiều năm không mọt, để ở nơi khô ráo, nếu không đã mốc rồi.”

“ Quan sát tốt lắm, biết chú ý chi tiết rồi, có tiến bộ đấy.” Giản Phàm lấy cái giày bẩn thỉu nhìn qua như chuột chết làm Tằng Nam, Tằng Nam "eo" một tiếng nhăn mặt lùi lại, Giản Phàm cười:”Không chịu xem là bỏ lỡ chân tướng ... Thành Cương tiếp tục.”

Tiêu Thành Cương quen tiếp xúc với thứ bẩn thỉu rồi, loại giày đế gai này hồi nhỏ từng đi, rất chắc, tuy giày đã nát, nhưng có thể nhìn ra làm thủ công rất tỉ mỉ, khẳng định:” Giày nữ ...”

Giản Phàm búng tay đánh tách:” Chính xác, nếu mày hứng thú mai anh đưa mày tới cái nhà kia, nó ở địa thế cao, khô ráo, còn sót lại nhiều thứ, riêng giày có bảy tám đôi, phần vải khâu trên giày tất khéo, như vậy có nữ nhân sinh sống ở đó.”

Điều này có thể khẳng định, đã có một gia đình sống ở Hậu Liễu Câu, trong đó có nữ nhân, nhưng chỉ vì Giản Dẫn Nga từng xuất hiện ở đó mà nói bà tư ở đó, Tằng Nam thấy còn quá võ đoán:” Cứ giả sử là Giản Dẫn Nga đi, nhưng làm sao có thể che mắt tất cả mọi người, đã tình cờ gặp Trương Lão Thuyên, cũng có khả năng gặp người khác, không phải nói con đường đó từng đông đúc sao, làm sao bà ấy có thể tránh hết được.”

“ Sao phải tránh? Đã nói rồi, đó là nữ nhân rất thông minh có tâm kế, xem bản đồ đi, Hậu Liễu Sơn ở giữa xã Giản Bảo, nơi tập trung lâm nghiệp toàn huyện, núi non bao quanh, đi mười mấy dặm khó thấy bóng người ... Tôi nghĩ bà ấy căn bản không phải tránh ai ... Cư dân Tảo Thụ Câu vốn không nhiều, bà ấy đi trước giải phóng, theo điều tra mấy nhóm trước, người biết chuyện đều nói cái nhà đó tuyệt hậu rồi, thành điểm mù, thời đó chiến tranh loạn lạc, đói kém chết như rạ, đâu như giờ chết một người tra tới cùng ....” Giản Phàm nói tới đây có chút ngần ngừ:” Bà ấy tìm một người không biết lai lịch, giống các cô tiểu thư bây giờ, làm việc vài năm kiếm được chút tích góp, sau đó làm phẫu thuật vá lại ...
Bạn cần đăng nhập để bình luận