Hắc Oa

Q7 - Chương 016: Sinh tử không sang hèn. (2)

Tằng Nam khẽ đẩy cửa, trong phòng là một ông cụ nằm trên cái giường di dộng, chăn đắp hờ, bên cạnh là đống dụng cụ y tế, cửa sổ sát sàn rất lớn còn có hàng chậu hoa xanh đỏ, thêm không ít sức sống cho phòng bệnh sạch sẽ, rón rén tới gần, một cô ý tá khá xinh xẻo đưa tay lên môi làm động tác giữ im lặng. Phòng rất yên tĩnh, tới gần nhìn càng rõ, ông cụ tóc đã rụng gần hết, mắt nhắm nghìn, hõm sâu, xương gò má nhô hẳn lên, ánh mặt trời nhu hòa chiếu lên khuôn mặt không còn lại mấy hào quang sinh mệnh nữa, làm người nhìn thấy phải thương xót. “ Bao tuổi rồi?” Giản Phàm hỏi nhỏ, miệng mỉm cười nhìn ông cụ ngủ yên bình, như đang ung dung đi về điểm cuối cuộc đời:

“ Hơn tám mươi.” Tằng Nam khẽ đáp:

“ Chúng ta mà sống được tới tuổi này cũng không tệ.” Giản Phàm cảm thán, bỗng nhiên giọng tựa có vô vạn cảm xúc: “ Con người già đi chẳng lẽ đều thế này sao?”

Tằng Nam không biết nghĩ gì, bất giác ôm tay Giản Phàm càng chặt, lẩm bẩm: “Thật đáng thương.”

Giản Phàm đưa tay khẽ vuốt má cô dỗ dành: “ Nhân sinh thất thập cổ lai hi, có thể ra đi một cách yên lành là chuyện vui ... Xin lỗi.”

“ Sao thế?” Tằng Nam không hiểu:

“ Còn nghĩ cô lừa đưa tôi đi đâu chơi cơ.”

“ Chẳng lẽ tôi gọi anh đi chơi không được à? Đường Đại Đầu gọi một cái, anh chạy rõ nhanh.” Tằng Nam giảu môi phụng phịu, ai không biết còn tưởng đang ghen:

“ Tôi không có ý đó, chẳng qua tôi sợ vợ tôi cả nghĩ thôi.”

Đứng nhìn một lúc, ông cụ trên giường mấp máy môi, mắt như cố mở ra, Tằng Nam vứt bỏ Giản Phàm chạy tới, nắm lấy tay khẽ gọi: “ Ông ơi, bọn cháu tới thăm ông đây.”

“ Ừ, tốt.”

Ông cụ vỗ vỗ tay Tằng Nam, muốn ngồi dậy, Tằng Nam ấn nút điện, nửa giường từ từ nâng lên, thành tư thế ngồi, vừa vặn nắng chiếu lên mặt, ông cụ vừa mở mắt lại nhắm vào, giống hạnh phúc hưởng thụ hơi ấm. Y tá đi tới đo nhiệt độ, kiếm tra máy đo, sau đó rót nước đứt từng thìa nhỏ. “ Ông bị bệnh gì thế?” Giản Phàm hỏi nhỏ:

“ Parkinson cùng với ung thư xương, nói nhỏ thôi, ông vẫn nghe thấy đấy.” Tằng Nam ghé tai thì thầm:

“ Sao cô không nói sớm, tôi đi tay không, thật đúng là, không phải phép.” Giản Phàm còn nghĩ Tằng Nam chỉ bày trò thôi, không ngờ lần này đi thăm bệnh thật, còn là ông cụ bệnh nặng như thế:

Tằng Nam cười cảm kích đợi y tá cho uống nước xong, dẫn Giản Phàm tới bên giường, cúi xuống nói: “ Ông ơi, anh ấy là Giản Phàm mà cháu kể, người huyện Ô Long đấy.”

Ông cụ mở mắt đưa tay ra, Giản Phàm hiểu lúc này phải thể hiện trách nhiệm bạn trai rồi, nắm lấy bàn tay gầy trơ xương, lạnh giá, khẽ gọi:” Ông cứ yên tâm dưỡng bệnh, bọn cháu sẽ thường xuyên tới thăm ông.”

“ Ừ, ừ, chàng trai có tinh thần lắm ..” Ông cụ nói chó chút hàm hồ:

Nói dối như thế làm Giản Phàm thấy trong lòng rất khó chịu, cảm giác ông cụ còn muốn nói gì, ghé tai tới gần chỉ nghe thấy " Ô Long ... Tốt, tốt, Ô Long ..", Giản Phàm không hiểu, nhưng từ ánh ánh hiền hòa vui vẻ, có thể nhận ra ông rất hài lòng. Ông cụ vỗ nhẹ vào tay Giản Phàm, đưa cho một chuỗi hạt châu đen bóng, hẳn là ông ta muốn tặng quà cho cháu rể, nhìn qua giống như ngọc gì đó. Nhìn kỹ thì là hột đào Tiểu Sơn, thứ này chính là đặc sản Ô Long, không đúng, mẹ Tằng Nam người phương nam mà, ông cụ này sao lại có thứ này, mà nhìn độ bóng trên chuỗi hạt thì rõ ràng là lâu lắm rồi ...
Bạn cần đăng nhập để bình luận