Hắc Oa

Q6 - Chương 028: Chân ái không ngại ngùng (3)

Càng đi càng gần, Dương Hồng Hạnh càng thêm khẳng định suy đoán của mình, vậy là anh ấy vẫn nhớ, anh ấy thực sự để ý những lời mình nói, nhưng … nhưng mà thời gian này hẳn đóng cửa rồi, Dương Hồng Hạnh nghi ngờ phán đoán của mình, nhưng sự thực chứng minh suy nghĩ quá lý trí là sai, tới nơi Giản Phàm bấm còi gọi một cái, gác cửa mở ra ngay, trông có vẻ khách khí lắm. Giản Phàm lái xe đi thẳng vào bên trong, dừng xe trước khu nhà họ học tập, quay sang nhìn vẻ mặt ngạc nhiên của Dương Hồng Hạnh: “ Sao, không thích nơi này à, anh vốn định tối mới đưa em tới cơ, nhưng mà tối nay em và Lỵ Lỵ đi rồi.”

Dương Hồng Hạnh nhín thở nhìn nơi chứa đựng kỷ niệm hạnh phúc của hai người, miệng vẫn hỏi: “ Sao anh vào đây được?”

Giản Phàm làm bộ mặt đau khổ:” Đã bảo với em là yêu đương tốn kém lắm mà, còn chưa hiểu à?”

Dương Hồng Hạnh tức thì nhoẻn miệng cười tươi xuống xe, anh ấy lắm trò như vậy, thế nào cũng có cách, bây giờ chuyện đó không quá quan trọng nữa, quan trọng là họ đã ở đây rồi. Giản Phàm xuống xe, đứng dựa cửa nhìn sân tập bắn và KTX từng ở, nơi này không thay đổi nhiều, chỉ là nơi huấn luyện thôi mà chẳng được đầu tư. Lòng y dâng lên vài phần cảm xúc anh hùng nuối tiếc năm xưa: “ Hạnh Nhi, nếu bây giờ bắn bia, đấu luyện, anh không sợ em.”

“ Bằng vào anh à, xì, thực chiến em không bằng anh, huấn luyện thì anh thua xa.” Dương Hồng Hạnh vừa bước ra, một ngọn gió mang theo ít cát bụi từ sân tập thổi làm đung đưa vài sợi tóc mai mềm mại, vuốt nhẹ gò má trắng ngần láng mịn của cô. Về chốn cũ, đôi mắt ấy cũng sáng ngời như sao, đanh đá hếch mặt lên lấy lại phần khí thế đại tỷ của đám nữ sinh năm xưa, bước chân có chút gấp gáp đi ra thao trường quen thuộc, bên tai tựa hồ còn văng vẳng tiếng hô khẩu hiệu chạy bộ, tiếng súng không ngớt và bài ca cảnh sát, cái tuổi vô ưu vô lo nhiệt huyết sôi trào ấy tựa hồ hôm qua. Thực sự làm người ta hoài niệm. Giản Phàm chạy đuổi theo, xuyên qua sân xi măng tới mảng cỏ có phần khô héo bao quanh sân tập bằng cỏ, kẹp ở giữa là đường chạy bằng đất nện, ngoài rìa là hàng cây cổ thụ, cây to cây nhỏ, trồng chỗ thưa chỗ kín, hít một hơi không khí quen thuộc, Giản Phàm đi sóng vai Dương Hồng Hạnh hỏi: “ Còn nhớ năm xưa chúng ta tản bộ với nhau thế nào không?”

“ Quên rồi.” Dương Hồng Hạnh thoáng đỏ mặt, vờ vịt nói:

Thế là Giản Phàm hết sức chính thức nắm tay cô, vai nhích tới gần, mắt gian tà: “ Anh thì nhớ là thế này, khi đó anh muốn ôm em một cái, nhưng mà công phu của em cao như thế, sợ em đánh anh thì lỗ vốn, nên đành thôi, hì hì.”

Dương Hồng Hạnh hưởng thụ sự ái muội lãng mạn này, biết y đang cố làm ra vẻ, đợi biểu diễn hết mới nói:” Đáng đời, cơ hội không biết tự nắm lấy còn trách ai được.”

Nói rồi hất tay Giản Phàm ra, kệ khuôn mặt thộn ra của y, đi vài bước mới quay lại, mím môi cười háy mắt tinh nghịch: “ Kỳ thực, khi đó em cũng nghĩ giống anh, ai bảo anh dám nghĩ mà không dám làm.”

Ánh mặt trời buổi chiều mùa đông màu vàng nhạt chiếu lên thân hình yểu điệu, để lại cho Giản Phàm bóng lưng tươi đẹp, áo đỏ như lửa, tóc đen như mực, lay động trong cơn gió cuối đông ... Có lẽ như cô ấy nói, tại mình không biết nắm bắt. Giản Phàm lòng kích động, chạy đuổi theo, tới trước mặt Dương Hồng Hạnh: “ Vậy bây giờ thì sao? Chúng ta bắt đầu lại từ đầu nhé?”

Xoay lưng lại phía ánh nắng, không còn vẻ đẹp trai làm đám nứ sinh lén lút ngắm nhìn nữa, vài phần sương gió tang thương, làm Dương Hồng Hạnh thấy thân thiết, thân tới mức đôi khi quên mất giữa hai người yêu nhau thân mật thế nào, trả lời bằng một câu khiêu khích: “ Anh vẫn muốn thử à?”

Mắt như hạnh, mi như liễu, Giản Phàm ngả ngớn nâng cằm cô lên, Dương Hồng Hạnh không kháng cự, nghênh đón ánh mắt như đang tán thưởng nghệ thuật, chỉ có điều trong đôi mắt đó có vài phần nóng bỏng, bất giác nhón chân lên, gần như mũi chạm nhau, lâu lắm rồi mới nhìn đối phương gần như vậy, tất cả tự nhiên như đông đi xuân tới, bốn cánh môi khát vọng tiếp xúc một chỗ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận