Hắc Oa

Q6 - Chương 107: Khảo nghiệm cuối cùng. (3)

Hơi phiền rồi đây, trước kia thì ba hoa không tính phí kiểu gì cũng nói được, mấy năm qua sống hơi nghiêm túc quá mức, mấy lời này đâm ra khó nói. Giản Phàm mắt đảo một vòng, chân thành nói: “ Chúng ta thiếu giao lưu và lý giải, em và anh, lý giải tỏ tình khác nhau.”

“ Khác thế nào? “ Dương Hồng Hạnh bị thu hút chú ý:

“ Em lý giải tỏ tình thành cầu hôn đúng không?” Chuyện này Giản Phàm hiểu, Dương Hồng Hạnh không coi yêu đương là trải nghiệm hay phiêu lưu cảm xúc, yêu là để hướng tới hôn nhân:

“ Có gì sai chứ?”

“ Chúng ta còn phải cầu hôn à, em không gả cho anh thì gả cho ai? “ Giản Phàm trắng trợn tuyên bố:

Dương Hồng Hạnh bĩu môi :” Anh mơ đi, nếu anh đã thấy em nhất định phải gà cho anh rồi thì còn tỏ tình cái gì.”

“ Ý tứ của anh là ... “ Giản Phàm nén cười, người ngả tới nói nhỏ: “ Anh nói tỏ tình, là thỉnh cầu em đồng ý ngủ với anh.”

“ Phì ... “ Dương Hồng Hạnh phun ra khỏi miệng thứ màu đỏ, không phải máu, là rượu vang ... “ Đừng kích động, đừng kích động ...”

Giản Phàm rối rít lấy khăn giấy lau khóe miệng cho Dương Hồng Hạnh, bị cô giật lấy tự lau, sau đó nhìn chằm chằm cái mặt vô lại đang cười xấu xa, lại còn hau háu nhìn mình như đợi câu trả lời, hừ một tiếng cúi đầu xuống, lại phì cười, thật là ... Muốn điên quá. “ Hừ, lời không biết xấu hổ như thế mà anh nói ra được à?” Dương Hồng Hạnh giận dỗi, ánh mắt có chút kiêu ngạo không chịu thuần phục, giống đang thị uy:

Nhưng mà thị uy vô nghĩa, Giản Phàm vươn tay ra nắm tay cô kéo một cái, kéo cho Dương Hồng Hạnh phải đứng dậy, nửa đùn nửa đẩy ngồi lên đùi y, giảu môi đưa tay tóm lấy hai cái tai, nhìn chăm chú, như muốn xem người thỉnh cầu đó có làm mình hài lòng không, nói ra một câu dù đầu óc Giản Phàm thông minh cỡ nào cũng không ngờ: “ Bảo sao Hương Hương lại nói anh chẳng biết lãng mạn gì hết, chẳng oan cho anh đâu.”

Khảo nghiệm, trò chơi thích nhất của các cô gái, đây là khảo nghiệm cuối cùng của Dương Hồng Hạnh, xem y đã dứt khoát với quá khứ thế nào. Câu trả lời của Giản Phàm hết sức thoải mái, không thiếu nhu tình: “ Em không phải cô ấy, em không giống bất kỳ cô gái nào, em là Hạnh Nhi của anh mà.”

Ngây người rồi, cảm động rồi, tình cảm được vun đắp dồn nén nhiều năm dâng lên dào dạt, đôi mắt mơ màng, hàng mi dài khẽ rung động, dáng vẻ đó vừa đáng yêu vừa thanh khiết, bốn cánh môi tìm tới nhau, là Dương Hồng Hạnh lần đầu tiên chủ động, hôn có chút vụng về nhưng nồng cháy, lưỡi còn đưa ra tìm kiếm, Giản Phàm qua được khảo nghiệm rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận