Hắc Oa

Q5 - Chương 130: Cảnh sát nhỏ lắm trò. (3)

Rời chi đội, đợi rất lâu Giản Phàm mới bắt được taxi, nhưng địa điểm lại không ai ngờ tới, trung tâm tư vấn tâm lý thuộc trường cảnh sát tỉnh. Tuyết bao phủ quá nửa ngôi trường, dấu chân không có mấy giúp tuyết trắng giữ được vẻ đẹp tinh khôi của nó. Giản Phàm đi thẳng tới tầng 5 ngồi nhà trắng, dọc đường đi không có lấy một người, nơi nào cũng cửa đóng then cài im phăng phắc, vậy mà khi y gõ một cánh cửa liền được mở ra ngay. Xem ra có hẹn trước rồi. Là Cảnh Văn Tú, đứng bên cửa nhìn người có hẹn, thời gian trước xuống cơ sở nghiên cứu, nhưng vì vụ án mà bị mắc cạn, Trương Anh Lan liền hoãn lại, hai ngày qua an bài trực ban, tham dự lễ truy điệu Tằng Quốc Vĩ, bận rộn hơn thường ngày. Hôm nay nhận được điện thoại hẹn gặp của Giản Phàm, Cảnh Văn Tú không chút do dự, đồng ý ngay. Gặp lại một cái, không khỏi bất ngờ. Tóc Giản Phàm dài ra không ít, lại còn ngả về hai hướng khác nhau bù xùi nhếch nhác, quầng mắt thâm, bên trong đầy tơ máu, tinh thần suy khiệt, nói chuyện yếu ớt, hoàn toàn không giống soái ca xấu xa trong ký ức, mà giống người bị hại vừa trải qua tai họa vậy, dáng vẻ rụt rè sợ sệt. Nhìn Cảnh Văn Tú cảnh phục gọn gàng xinh đẹp, Giản Phàm như gặp được người thân, ngay câu đầu tiên đã hối hận vô cùng nói: “ Bác sĩ, tôi có bệnh, tôi hối hận vì sao lúc đó không nghe lời cô.”

“ Cái gì? “ Cảnh Văn Tú giật mình, đưa tay đỡ ngực, sợ hết hồn, hôm trước cùng đồng nghiệp đàm luận với các đồng nghiệp về Giản Phàm, cô còn miêu tả y ngàn dặm truy bắt hung phạm, trí tuệ phá mê án, ghê gớm ra sao, giờ anh hùng truyền thuyết lại thành thế này, làm sao không kinh ngạc:

“ Tôi bệnh rồi, tôi thực sự bệnh rồi, tôi bị trầm cảm, tôi chỉ muốn tự sát.” Giản Phàm dựa vào bên cửa, bộ dạng thoi thóp bệnh tật, suốt cả thời gian dài ăn ngủ chẳng ra gì, vừa liên tục chạy mấy tỉnh về, lại gặp chuyện Lý Tam Trụ, suốt cả một ngày đêm không ngủ rồi, chẳng cần nói cũng giống bệnh, bảo sắp chết cũng có người tin:

Nữ nhân cảm tính, đặc biệt là dễ khơi lên sự thương hại, nhìn Giản Phàm như thế, Cảnh Văn Tú suýt rơi nước mắt, chẳng trách ở lễ truy điệu không thấy anh ấy đâu, chẳng trách trưởng ban Trương tìm anh ấy mà không được, thì ra anh hùng trong hiện thực là thế này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận