Hắc Oa

Q5 - Chương 033: Khúc tàn chẳng thấy vui. (6)

“ Tiêu Minh Vũ ấy, à, chính là phó phân cục trưởng ở phân cục Tấn Nguyên, hiện giờ là phó cục trưởng cục công an thành phố rồi. Trong số lãnh đạo, cũng không phải không có người tốt, ít nhất có phó cục trưởng Tiêu rất tốt, khi tôi bị khai trừ, anh ấy tới tìm tôi vài lần, khuyên tôi nghĩ thoáng, làm lại cuộc đời. Ài, tôi chẳng ra sao, toàn gây họa ... Mấy năm trước phó cục trưởng Tiêu còn bảo tôi làm lái xe cho anh ấy, nhưng sau tôi nghĩ, với thân phận của tôi, chẳng phải làm mất mặt lãnh đạo à, nên tôi không đi, đi lái xe taxi, giấy phép khi đó không làm được còn do phó cục trưởng Tiêu đánh tiếng giúp.” Kiểu Tiểu Ba xấu hổ kể lại:

Giàn Phàm "ồ" một tiếng ra chiều đã hiểu, đưa mắt đề ý Quách Nguyên, có vẻ hắn tiếp nhận lời giải thích này mà không nghi ngờ gì, thầm lấy làm lạ, bề ngoài vẫn hỏi:” Tôi không biết anh là thân thích với phó cục trưởng Tiêu đấy.”

“ Không phải vậy đâu, kỳ thực khi tôi mới vào phân cục là do phó cục trưởng Tiêu nhận, anh ấy là người niệm tình cũ, mỗi lần có tổ chuyên án được lập, đều khai thông tư tưởng cho tôi, sợ tôi nghĩ quẩn .. Giờ nhớ tới lãnh đạo cũ quan tâm như thế, tôi lại hổ thẹn.”

Một hỏi một đáp giống như hai người tán gẫu chuyện thường nhật, theo như điều Kiều Tiểu Ba nói thì Tiêu Minh Viễn đúng là lãnh đạo tốt quan tâm tới cấp dưới, hơn nữa hắn sáng khoái như thế cũng là nhờ có lãnh đạo quan tâm. Kiều Tiểu Ba càng nói càng cảm khái, lần đầu có vẻ khó mở miệng:” Tôi có để đề xuất yêu cầu không?”

“ Chỉ cần tôi làm được.” Giản Phàm gật đầu đồng ý:

“ Tôi biết anh làm được, ai làm người ấy chịu, nhắm vào tôi là được, đừng giữ xe tôi, tôi hơn 30 mới cưới vợ, con vừa học tiểu học, hai mẹ con cô ấy theo tôi chẳng ngày nào an nhàn. Mua xe cũng phải đi vay, nợ chưa trả hết, đó là tài sản giá trị nhất trong nhà, tôi ngồi tù vài năm không sao, nhưng mẹ con cô ấy ... Tôi có chuẩn bị cho ngày này rồi, chỉ không yên tâm ...” Nói xong câu khiến người ta chua xót ấy, mắt Kiều Tiểu Ba cũng đỏ hoe:

“ Có lời gì muốn nói, tôi sẽ chuyển lời dùm, yên tâm, tôi đích thân đưa xe về.”

“ Cám ơn, cám ơn.” Kiều Tiểu Ba nước mắt giàn dụa, chẳng mấy chốc che mở hai mắt, chắp tay liên hồi, gạt nước mắt nói Bảo với cô ấy, nếu tôi đi quá lâu, đừng đợi, tìm nam nhân khác làm lại, tôi không trách cô ấy ... Tìm người nào tốt chút, đừng kém cỏi như tôi, con tôi còn nhỏ, đừng nói với nó, nếu không nó không ngẩng đầu lên được.”

Giản Phàm im lặng, chuyện thế này chẳng biết an ủi ra sao nữa, bất giác khiến y nhớ lại Đổng Hải Bình trong vụ án lừa gạt cướp của trước kia, cúi đầu rời khỏi phòng thẩm vấn, để lại sau lưng là tiếng khóc nức nở như đâm vào tim, vụ án có cơ xoay chuyển, nhưng chẳng đem lại chút vui vẻ nào. “ Giản Phàm.” Hồ Lệ Quân không biết từ khi nào tới bên cạnh Giản Phàm, vỗ vai y nói nhẹ:” Chuyện còn lại cậu không cần lo nữa, Trương Kiệt và Tiêu Thành Cương đi trả xe và lấy chứng cứ, tôi bảo Vương Minh đi mời Sử Tĩnh Viện rồi, cậu nghỉ đi.”

“ Ừm, kiếm cho Kiều Tiểu Ba cái áo ấm.” Giản Phàm nhớ ra, chiếc jacket mà hắn mặc quá mỏng manh:

Hồ Lệ Quân thoáng ngập ngừng:” Tôi nhớ rồi, Giản Phàm ...”

Giản Phàm cắn ngang lời Hồ Lệ Quân:” Đừng, chị Hồ, đừng bảo tôi thấy nhiều sẽ quen, tôi mãi mãi không quen được đâu.”

Nói rồi bỏ đi về cuối hành lang.
Bạn cần đăng nhập để bình luận