Hắc Oa

Chương 196: Tựa đúng tựa sai (2)

Giản Phàm nặng nề nhìn danh sách mười mấy người, đội trưởng 2 vạn, Hồ Lệ Quân 1 vạn, Dương Hồng Hạnh và Lương Vũ Vân 1 vạn, những người còn lại dăm ba nghìn. Mình giỏi thật, làm việc chưa được một năm làm ra được một đống nợ, thật ngu xuẩn, danh sách này như tảng đá đè lên lòng, nhưng cũng làm người ta ấm lòng. Món nợ này không phải là tiền, tiền nhẹ thôi, ân tình thì quá nặng rồi, Giản Phàm cẩn thận gấp gọn gàng cho vào túi áo, nghiêm mặt nói:
"Anh yên tâm, tôi sẽ mau chóng trả lại tiền."
Động tác này làm Tần Cao Phong rất tán thưởng, chú nhóc quả thật là tỉnh người rồi, mỉm cười:
"Đi đi, tất cả như cũ, nên làm gì thì làm nấy, mấy vạn đồng chẳng đè chết được ai, mặc bộ cảnh phục này mà bị vài vạn đồng mà u sầu chỉ khiến thành trò cười cho người ta thôi. Sau này gặp chuyện nên động não nhiều vào, đừng để đầu óc rỉ xét. À quên, chớ quên tập bắn ..."
Giản Phàm vô cùng cảm kích nhìn đội trưởng lại gác chân lên bàn xem thứ gì đó, từ khi vào đội luôn được đội trưởng chiếu cố mà không yêu cầu gì ở mình, muốn nói cám ơn, hình như nói thế dư thừa, cung kính kính lễ rồi lui ra ngoài. "Giản Phàm!"
Vừa mới ra ngoài liền có tiếng gọi, Giản Phàm quay đầu sang thấy Lương Vũ Vân chạy tới, theo sau là Dương Hồng Hạnh, bất giác sờ túi rồi thở dài phát ra một câu:
"À, lát nữa anh đi lấy tiền trả mọi người."
Lương Vũ Vân cười rũ cả người, cô gái này vốn luôn thẳng tính, nghĩ sao là nói vậy:
"Đại tỷ, chị nhìn xem, nhìn cái vẻ mặt của anh ấy, bị giam tới ngốc rồi, cứ như chúng ta tới đòi tiền vậy."
Dương Hồng Hạnh chỉ cười nhẹ, ánh mắt nhìn Giản Phàm đầy ắp vui mừng. Giản Phàm không để ý lời trêu chọc đó, chắp hai tay trước ngực, thành tâm nói:
"Cám ơn cả hai, nhưng tiền thì nhất định phải trả."
"Anh thật là."
Dương Hồng Hạnh hiển nhiên là bất mãn với thái độ quá hiện thực của Giản Phàm:
"Phòng trực ban có đồ của anh, Lưu Hương Thuần mang tới."
"Ồ, anh biết rồi, cám ơn."
Giản Phàm xoay người đi, mặt không có chút cảm xúc nào, khỏi nói là đồ chia tay của Hương Hương, thêm vào lời nhắn, đường ai nấy đi, không cần gặp lại, gọn gàng sạch sẽ:
"Giản Phàm, nghĩ thông một chút, bọn em gặp Lưu Hương Thuần rồi, đó là cô gái tốt."
Lương Vũ Vân nói luôn, ấn tượng về buổi gặp gỡ đó vẫn như mới, cô ngả về phía Lưu Hương Thuần nhiều hơn là Giản Phàm:
"Em thấy, trách nhiệm chủ yếu là ở anh, người ta ở bên anh bảy năm, một lòng một dạ với anh, còn anh lăng nhăng vô số, người ta chẳng qua chỉ tìm một nam nhân thực lòng yêu mình thôi, chẳng sai gì."
Giản Phàm quay lại, chuyện này bất kể thế nào cũng không thản nhiên đối diện được trừng mắt với Lương Vũ Vân. Lương Vũ Vân đâu có sợ, hừ một tiếng:
"Anh trừng mắt cái gì chứ? Em thấy anh thật vô tình, hôm qua em và đại tỷ tới ban đốc sát xem lời khai của anh, không ngờ anh phủ nhận quan hệ với Lưu Hương Thuần, còn tự nhận mình bạn gái vô số. Thôi, em chẳng buồn nói anh nữa, dù sao em sớm biết nam nhân chẳng có kẻ nào tốt đẹp."
Giản Phàm không giải thích, nhìn Dương Hồng Hạnh, hít sâu một hơi hỏi:
"Còn em nữa, em có muốn nói gì không?
Bạn cần đăng nhập để bình luận