Hắc Oa

Chương 259: Tình hình khẩn cấp (2)

Lúc tới tiêu diêu, lúc về vội vã, Giản Phàm đưa Tằng Nam về tới Thịnh Đường sau đó lái xe về thẳng đội, lòng còn làu bàu, cái nghề xúi quẩy, nghe lão tam bỏ quách cho xong. Ăn cơm cũng không cho người ta yên, nói gì tới nâng cao tiêu hóa, vài lần thế này thành bệnh dạ dày bà nó rồi .. Không khí bên trong ngõ làm Giản Phàm thấy có chút quái dị, không phải khẩn trương mà vắng lặng khác thường, không có lấy một cái xe cảnh sát nào cả, đỗ xe lại nhìn cảnh tượng này, Giản Phàm không khỏi lo lắng, tính thời gian thì mình quay về hết 23 phút, có hơi lâu. Đi vào trong sân cũng chẳng thấy bóng người, thò đầu vào phòng trực hỏi:
"Tiểu Lý, có chuyện gì thế, mọi người đâu rồi?"
"Giản Phàm, lên đây."
Từ tầng hai có người gọi, là Trần Thập Toàn, khẩu khí nghiêm túc, Giản Phàm chạy vội lên, đi vào kho súng liền giật mình, vũ khí đã phân phối hết, vậy là mình về muộn mất rồi. Trần Thập Toàn mặt tối đen, nghiêm khắc mắng:
"Đi đâu vậy, còn chưa hết giờ làm mà đã trốn, nếu gặp phải tình huống khẩn cấp mà không mở được kho vũ khí, đội trưởng bắn chết cậu."
Chưa bao giờ thấy sư phụ nổi giận như thế, bình thường đùa cợt quen rồi, cái đầu hói bóng loáng, khuôn mặt đầy nếp nhăn của sư phụ thường ngày lúc nào cũng môi cong lên, mắt cong lên, cười suốt, nổi giận một cái lộ bản mặt hình cảnh. Giản Phàm vừa rồi còn ca thán vì phá hỏng bữa ăn bên mỹ nữ, lúc này im re không phản bác được câu nào. Hôm nay Trần Thập Toàn giận thật rồi, mở ngăn kéo ra lấy vũ khí, lắp răng rắc, miệng không ngừng:
"Không hiểu đội trưởng nghĩ cái gì mà nhận cái thứ chỉ giỏi ăn vào đội, xem đi, có ai về muộn hơn không hả? Làm việc chểnh mảng, cậu làm cảnh sát mà vô kỷ luật hơn cả chăn dê ..."
Giản Phàm cúi gằm mặt xuống, thế nhưng đang chửi hăng thì cứ như ông trời muốn cà khịa với Trần Thập Toàn vậy, Tiêu Thành Cương cà nhắc đi vào, cái mồm còn oang oang:
"Oa ca, có chuyện gì vậy, em đang ăn cơm đấy, nghỉ mà cũng không yên thân! Con mẹ nó, vài ba bữa thế này đau dạ dày."
Trần Thần Toàn nghe được một nửa đã sôi máu vung tay tát, Tiêu Thành Cương tái mặt trốn ngay ra sau lưng Giản Phàm, thế là hai thanh niên tới từ Ô Long bị chửi chung:
"Đúng là bọn vô dụng ở cùng một ổ, nhìn hai đứa xem, đứng đây oai phong quá nhỉ, cả đội ngay cả người ngồi văn phòng cũng ra trận rồi, còn ở đây ăn với uống."
"Chú Trần, hôm nay tôi xin nghỉ phép mà, tôi bị chó cắn, ai mà chẳng biết, giờ tới đây là trách nhiệm lắm rồi, hơn nữa tôi có thuộc quyền quản lý của chú đâu."
Tiêu Thành Cương cãi bướng:
"Kệ cậu chó cắn hay cắn chó, ký tên, lấy súng ... Giản Phàm qua đây."
Giản Phàm và Tiêu Thành Cương nhìn nhau, biết phát sinh ra chuyện không tầm thường rồi, không dám nghịch ngốc nữa, cả hai ngoan ngoãn ký tên, tất nhiên Giản Phàm rút một khẩu K54 ra đút vào đai súng đeo vai do Hồ Lệ Quân tặng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận