Hắc Oa

Chương 239: Trái tim đã tổn thương (2)

Tiếng hát đám trẻ con khiêng chiếc kiệu hoa lại văng vẳng bên tai, nụ cười khanh khách như chuông bạc, cành cây vén khăn đỏ, tân nương là Hương Hương ... Giản Phàm ngây người, không biết đó là cảm giác gì, bị vô số ký ức dồn dập tấn công phòng tuyến tâm linh yếu ớt, như than cháy âm ỉ vào thời khắc ngày hôm đó lại bùng lên, yêu và hận đan xen lại một chỗ, rốt cuộc không cách nào cắt bỏ được đoạn tình cảm này. Phí Sĩ Thanh nhìn vẻ mặt hai người đứng dậy:
"Hai người nói chuyện đi, tao ra ngoài."
"Sĩ Thanh, anh ở lại đi, tôi sợ anh ấy lên cơn điên."
Tích tắc bắt gặp ánh mắt Giản Phàm, thái độ Lưu Hương Thuần thay đổi, cô là cô gái hiếu thắng, không muốn tỏ ra yếu thế hay thua kém, không khách khí chút nào, bước tới ngồi sóng vai với Phí Sĩ Thanh, tay nắm chặt lấy tay hắn không cho đi:
Lửa giận vừa bùng lên trong mắt Giản Phàm vụt tắt, nếu hôm đó không phải Hồ Lệ Quân khống chế mình thì không biết chuyện gì sẽ xảy ra, nghĩ tới mối tình đầu thay lòng đổi dạ, tới nam nhân bị mình đánh biến dạng, vẫn không biết phải đối diện ra sao. Nói là sợ nhưng mặt Lưu Hương Thuần lại chẳng có vẻ gì là sợ, cắn môi trừng mắt như thị uy, mỗi lần nổi giận cô luôn như thế:
"Đừng lo, hiện giờ mặc dù anh sống không tệ, ngay cả đại tiểu thư Tương gia cũng tán được rồi, em cũng không hạ tiện tới mức cầu xin quay lại với anh. Thế nào, có gan đánh người mà không dám nghe em nói vài câu à?"
Không khó đoán ra Hà Phương Lộ đã kể tình hình gần đây của mình, Giàn Phàm thở ra một hơi dài, trước nay luôn là Hương Hương chủ đạo mối quan hệ hai người, trừ lần đánh người đó, luôn là y bị ức hiếp. Nhìn Hương Hương vấn như cũ, vẫn xinh xắn như thế, dáng vẻ khi giận dữ vẫn như thế. Giản Phàm ngồi trên ghế, người hơi ngả ra sau, đem trọng lượng toàn thân đè lên ghế, mí mắt hơi hạ xuống, môi mấp máy hai lần như có điều gì muốn nói, nhưng cuối cùng bị giữ chặt giữ răng môi, lấy hết sức trấn định tinh thần, gật đầu:
"Em nói đi, anh nghe đây."
"Có một chuyện em phải làm rõ với anh trước, vốn sớm muốn nói với anh rồi, nhưng lại sợ anh không bình tĩnh được, không muốn gặp em, cho nên em mới gọi Sĩ Thanh tới. Có một thứ em muốn chúng ta hiệp thương xử lý."
Anh ấy thậm chí còn không cả muốn nhìn mình sao, nhói một cái trong lòng, bầu ngực nhô lên hụp xuống mấy cái, rốt cuộc áp chế cảm xúc, Lưu Hương Thuần nói rồi lục túi sách lấy ra một cuốn sổ tiết kiệm, Giản Phàm hồ nghi nhận lấy, nhưng không phải là sổ tiết kiệm mà là sổ cho vay, đang không hiểu gì thì Lưu Hương Thuần lại nói:
"Mỗi tháng 3400 đồng, trả trong mười năm."
"Liên quan gì tới anh?"
Lưu Hương Thuần chậm rãi nói:
"Năm ngoái em mua một căn phòng, trả 20 vạn, thế chấp tiền lương, vay trong 10 năm. Khoản tiền 20 vạn thì anh biết đâu ra rồi, còn lại tới giờ em đã trả 8 tháng."
Vẻ mặt Giản Phàm không mấy biến hóa, nhưng trong lòng ý thức được điều gì, giọng hơi run:
"Thế là ý gì?"
Lưu Hương Thuần hít sâu một hơi:
"Anh nhìn tên trên giấy tờ nhà đất đi."
Giản Phàm thất kinh, giống như giấy tờ đã thấy sáng này, cũng là hai chữ "Giản Phàm!"
, tức thì lặng người tài chỗ, gian nan thốt lên:
"Em, em lấy tên anh?"
Mặt Lưu Hương Thuần co giật khẽ mấy cái, khẽ cắn môi dưới, nhanh chóng bình tĩnh, nhẹ nhàng giải thích:
"Em mua vào cuối năm ngoái, vốn muốn cùng anh thương lượng trả khoản vay, nhưng sợ anh biết em tự ý lấy của Cửu Đỉnh 20 vạn cho nên em không dám nói. Giờ thì không sao nữa rồi, trả nhà bồi thường một khoản tiền cũng hơi tiếc, anh giữ đi, nam nhân sống ở Đại Nguyên khó khăn hơn nữ nhân, không có nhà, tương lai anh chẳng tìm được bạn gái, tìm được người ta cũng không gả cho anh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận