Hắc Oa

Chương 245: Sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm

Giải Phàm bị Tằng Nam chất vẫn thẳng thừng trước mặt như thế, khẩu thị tâm phi nói:
"Quản lý Tằng, làm gì có chuyện ấy, sao tôi lạy tránh cô được."
"Không được gọi tôi là quản lý Tằng, cứ như là chức vụ to lắm vậy, thật là. Gọi chị. " Tằng Nam tựa hồ bị ủy khuất vì ướt mưa, tạm lấy nó làm vốn uy hiếp, mỹ nữ là thế không sợ vô lý:
Giản Phàm ngửa đầu cười ngất ngưởng:
"Này, cô bao tuổi mà muốn làm chị tôi chứ?"
"Lớn hơn anh."
"Chưa chắc đâu, nói không chừng tôi là anh cô đấy."
"Được, không có chứng cứ anh không tin chứ gì? " Tằng Nam lục túi sách lấy bằng lái ra:
Giản Phàm tùy ý cầm trong tay xem, rồi ngạc nhiên nhìn Tằng Nam không chớp:
"Này, đây không phải là đồ giả chứ?"
"Anh là cảnh sát mà còn hỏi tôi? Giả hay không anh tự biết."
Tằng Nam đưa hai tay lên búi tóc, động tác làm kéo căng chiếc áo ướt làm bầu ngực đày đặn nhìn từ phía bên cực kỳ kích thích nam giới. Cô gái này như đóa hoa đang độ nở rộ rực rỡ nhất, chỉ cần một lời nói, một cử chỉ tùy ý, mà phát huy ngôn ngữ cơ thể nữ nhân tới cực hạn, nhất là đôi mắt kia, khi nhìn vào ai, lập tức như mang theo tình ý triền miên thấu tận xương tủy:
Biết là không phải giả, Giản Phàm không kìm được lại liếc mắt qua bầu ngực no căng kia, thở hắt một hơi:
"Hòa, chúng ta sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm, không phải cô biết sinh nhật của tôi chứ?"
"Cái gì? Tôi không tin, anh đừng có lấy cớ tiếp cận tôi nhé, làm gì có chuyện trùng hợp như thế?"
Tằng Nam ngạc nhiên rõ ràng không phải giả:
Giản Phàm cũng lấy Chứng Minh Thư ra, Tằng Nam xem một cái mắt ánh lên niềm vui, nhìn Giản Phàm không chớp, miệng há ra định nói. "Đừng nói."
Giản Phàm Suỵt một tiếng:
"Trên thế giới mỗi phút có mấy trăm đứa bé sinh ra, một ngày có mấy trăm nghìn, cô đừng nói là chúng ta có duyên phận. Tôi còn nghi ngờ cô biết trước cố ý kéo đề tài tới chuyện này."
Nhìn ra ánh mắt dụ hoặc của Tằng Nam, tự biết bằng khuôn mặt này của mình dụ dỗ mấy chị em chẳng khó khăn, nhưng bây giờ trái tim phẳng lặng, thấy chuyện đó không thú vị gì, Giản Phàm nói đùa một câu rồi khởi động xe rời sân huấn luyện. Tằng Nam rất thoải mái:
"Trùng hợp là được rồi, đây đâu phải thứ chúng ta quyết được, tuổi chúng ta ngang nhau, anh gọi tôi là Tằng Nam, tôi gọi anh là Giản Phàm, được chưa?"
"Đồng ý, phải rồi, tìm tôi có việc gì thế?"
Xe vừa đi ra khỏi cửa, Tằng Nam chỉ bên đường:
"Đỗ lại đi, tôi có việc."
"Việc gì?"
Giản Phàm hồ nghi:
"Thế này, tôi nói rõ ràng trước nhé, tôi không có ý lấy lòng anh, cũng không có ý tán tỉnh anh, càng không định quyến rũ anh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận