Hắc Oa

Q7 - Chương 030: Chuyện vụn vặt xưa cũ. (3)

Giải phóng Đại Nguyên mất 6 tháng, là cuộc tiến công gian nan nhất chiến tranh giải phóng toàn quốc, lịch sử ghi lại luôn đánh giá là "cuộc chiến cuối cùng của Hoa Bắc", thương vong lên tới con số khiếp đảm, 45 vạn người. Nhìn ông cụ tóc lưa thưa sơ xác, áo bạc màu nhăn nheo, tay khô như cành cây, chỉ biết thở dài, sinh mệnh hèn kém nhất cũng có một mặt cao quý vinh diệu, giống như ông cụ này, nhưng cuộc chiến đó chẳng ai còn nhớ, sao nhớ được một dân công từng đánh xe đưa lương thực lên tiền tuyến. “ Uống đi, nước nguội rồi ..” Giản Phàm khẽ đẩy bát nước tới trước mặt Tằng Nam:

Tằng Nam bê bát nhấp một ngụm, ánh mắt cũng ông cụ đầy tôn kính:” Vậy về sau ra sao, vợ của Giản Hoa Lang thế nào?”

Ông cụ mắt ảm đạm, phủi bụi trên người ngồi xuống ra hiệu cho cháu trai. “ Sau khi về nửa năm, có đội công tác ở huyện xuống tra Hán gian và phản động, đặc vụ gì đó, Hóa Lang không về, mọi người không biết, nói mấy người họ là Hán gian, Sơn Oa cũng là phái phản động, thế là vợ ông ta sợ quá đen Lư Oa chạy mất...”

Chẳng khác nào đang từ mây xanh rơi xuống vực sâu, Giản Phàm thất thần lặp lại:” Chạy rồi à?”

“ Đúng, chạy rồi.”

Ba người Giản Phàm hết hi vọng, chẳng trách Tảo Thụ Câu không ai nhớ, năm 49 chạy trốn mất, trong hoàn cảnh xã hội khi ấy, tất nhiên mai danh ẩn tính, biết đâu mà tìm. Không ngờ đang lúc hi vọng tắt ngấm, Trương Tiểu Câu lại nói:” Ông tôi nói năm cha tôi 4 tuổi lên huyện tham dự hội, trên đường về nhà gặp vợ Hóa Lang, ở Hậu Liễu Câu.”

Giản Phàm hỏi gấp: “ Hậu Liễu Câu ở đâu, làm gì có thôn nào như thế?”

“ Không phải thôn, cách Tiểu Lương Trang mười mấy dặm, dưới núi Ngọc Hoàng ấy.” Trương Què chỉ chỗ:

Tằng Nam vội hỏi: “ Ông không gặp lại lần não nữa ạ, còn bà ấy khi đó làm gì?”

“ Chỉ một lần đó thôi, ông nội tôi nói bà ấy có cháu ngoại rồi, lúc đó đi mua túi đồ may vá ở trạm cung ứng của xã, khi đó bà nội tôi vẫn còn, hai người họ nói chuyện suốt dọc đường đi, toàn chuyện nữ nhân.”

“ Ông ơi, ông sinh năm bao nhiêu?” Giản Phàm quay sang hỏi Trương Què:

Trương Què gập ngón tay, lẩm bẩm tính toán, đừng lạ, người già ở quê không nhớ năm sinh, chỉ nhớ con giáp của mình:” Năm 52, vậy cha tôi kể chuyện năm 56.”

Ồ vậy khi đó Giản Nhị Lư đã lập gia đình sắp có con, Giản Liệt Sơn đi năm 45 thì Giản Lư Oa 15 tuổi, năm 26 kết hôn sinh con vào thời đó là muộn, còn đang suy nghĩ Tằng Nam đã lấy bản đồ, nhờ chỉ vị trí. Giản Phàm ngây ra một lúc chợt phát hiện Trương Tiểu Câu và Trương Què nhìn mình hết sức khẩn trương, chẳng hiểu gì, tới khi Tằng Nam ra hiệu mới nhớ ra đưa tiền cho Trương Tiểu Câu: “ Đây, của anh đấy.”

“ Cám ơn, cám ơn, cám ơn mọi người.”

Trương Tiểu Câu nắm vội lấy tiền, Trương Què rối rít cám ơn, chỉ có ông cụ ngồi ngây ra đó, nhìn con trai cháu trai với ánh mắt buồn bã, Tằng Nam và Giản Phàm ngạc nhiên, chợt nhớ lời trưởng thôn nói ngựa tốt sinh ra lừa lười, có chút thấu hiểu, nếu con mình sau này cũng thế, chắc ánh mắt mình không khác là bao. “ Hỏi ông nội anh xem khi đó vợ Hóa Lang nói gì?” Giản Phàm nói xong tự xua tay: “ Không không, chắc không ai nhớ được, vậy ... Vậy hỏi khi đó bà ấy vui vẻ hay đau khổ, buồn bã ... Sống có tốt không? “

Trương Tiểu Câu cầm tiền trong tay rồi, tích cực hẳn lên, lúc sau giao lưu với ông nói xong kể:” Ông nội tôi bảo, bà ấy sống tốt lắm, dọc đường ngồi xe lừa ông nội tôi, nói cười vui vẻ, mặc quần áo mới, thêu hoa, đẹp hơn cả bà nội tôi ...
Bạn cần đăng nhập để bình luận