Hắc Oa

Q5 - Chương 005: Chén rượu ấm ôn chuyện xưa. (2)

Giản Phàm nghe ông già nói chuyện hài hước cũng cười sảng khoái, không ngờ ông già bộ dạng đại sư trong nghề lại chưa mất tính trẻ thơ, hai người chén qua chén lại, trò chuyện cũng tâm đắc lắm, dần dần bầu rượu đã tới đáy, rót đầy chén cho ông già rồi đi lấy thêm rượu để lên bếp. Ô Long từ xưa là vùng đất nghèo, người dân đi tứ xứ kiếm cơm, đã ra ngoài kiếm cái ăn không thể thật thà được. Thế nhưng ở Ô Long có câu "khách tới nhà chớ pha hàng giả", ý nói tới đạo đãi khách, anh ra ngoài kia lừa lọc gian dối ra sao cũng được, một khi khách tới nhà là phải tiếp đãi chân tâm nhất, nếu không làm được thế thì đừng đưa khách về. Bất kể Giản Phàm có ý đồ gì thì không ai có thể chất vấn lòng hiếu khách của y, cái tổ chuyên án mỗi lần tới nhà đều được ăn no nứt bụng là minh chứng. Ông già nhân lúc Giản Phàm thay rượu, nói:” Chàng trai, chúng ta uống hết một bầu rồi mà cậu còn chưa hỏi tôi chuyện chính.”

“ Chuyện chính ạ? Chúng ta vẫn nói chuyện chính mà, nếu bảo cháu hỏi, cháu đang tò mò sao chú biết nhà cháu? Ngay cả trong đội cũng không nhiều người biết.” Giản Phàm từ trong bếp nói vọng ra:

“ Đơn giản, ngay từ lần đầu tiên cậu tới quán tôi là tôi lặng lẽ đi theo cậu về cái chi đội hình sự gì đó rồi.” Ông già tiết lộ:

Giản Phàm bất ngờ: “ Vì sao thế ạ?”

“ Tôi hoài nghi cậu không phải cảnh sát.”

“ Sao cháu lại không giống cảnh sát. “ Giản Phàm thấy mình thật thất bại, làm cảnh sát mà bị kẻ lừa gạt nghi là không phải:

“ Càng đơn giản, tôi nhìn hàng giả quá nhiều rồi, Tằng Quốc Vĩ mất tích bao nhiêu năm mà không thấy cảnh sát tới hỏi, sao đột nhiên lại có cảnh sát tới tìm, sao tôi tin được?”

“ Chú Bạch, vất vả cho chú rồi.”

“ Cái nghề của chúng tôi chú trọng nhãn lực và kiên nhẫn, đôi khi gặp phải hàng tốt, tôi có thể ngồi trước cửa nhà người ta mấy tháng dây dưa tới khi chịu bán cho tôi, ha ha ha, tìm nhà cậu khó gì đâu. “ Ông già nói có vẻ khoái trá như trẻ con khoe khoang vậy:

Té ra mình truy lùng manh mối, bản thân cũng thành manh mối bị người ta truy lùng, Giản Phàm kích động, ông già đã tốn công theo dõi mình, giờ lại tìm tới cửa, chắc chắn có chuyện quan trọng, tìm đập mạnh, đợi thêm một lúc rượu nóng rồi mang ra rót, chờ ông già uống tới hứng khởi mới cũng bước nói vài câu màu mè huyền bí: “ Chú Bạch, ấn đường của cháu mờ mịt, khó lắm mới gặp được quý nhân, chú định tặng cháu câu gì, cháu rửa tai nghe đây.”

“ Ài … “ Ông già lắc đầu, không biết phủ định cái gì, buông một tiếng thở dài: “ Hiếm khi có được cảnh sát tính cách thế này, cậu giống hệt Tằng Quốc Vĩ năm xưa ... Tôi sống ở khu Thiết Tây, hôm qua có vài chàng trai tới nhà ở gần nhà tôi tìm người bán bánh nướng, còn lấy ra một cái hình vẽ khu nhà cổ, tìm người biết chuyện đêm hôm đó phải không?”

Giản Phàm gật vội:” Đúng ạ.”

“ Có tìm được gì không?”

“ Tìm được một chứng cứ không xác định, người Sơn Đông bán bánh nướng, hiện giờ đã đổi nghề, chừng gần 8 giờ tối hôm đó, ông ấy thấy chiếc Thiên Tân Đại Phát va chạm một cái Toyota Crown, sau đó đánh lái xe chiếc Toyota rồi bỏ đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận