Hắc Oa

Chương 301: Lừa cua vào giọ (1)

Trận này làm Đường Đại Đầu rút quân trong sỉ nhục, càng nghĩ đầu càng đau, cho người đi tìm người bạn đã giới thiệu vụ làm ăn này, nhưng không thấy bóng dáng đâu nữa, thì ra kẻ đó được Cáp điện Tương Nam mời tới cùng diễn kịch. Cả đời bắn nhạn, lần này bị nhạn mổ mắt, có khổ không dám nói ra. Có điều hắn còn chưa chịu từ bỏ, Đường Đại Đầu còn ý đồ tích kích phá quấy Tứ Phương, nhưng khi Tôn Nhị Dũng dẫn người tới nơi thì có xe cảnh sát đỗ sẵn ở đó, xem ra phía Tứ Phương đã vững như tường đồng rồi. Lại nghĩ ra một tuyệt chiêu, sao Loa Tử dẫn người tới nhà Niên Vinh Quý giở trò đổ phân, bôi sơn, nhưng ngay cả cổng tiểu khu còn chẳng đi qua được, vừa xuất hiện là còi cảnh báo hú lên làm cả đám phải rút. Về sau rình rập ở cổng tiểu khu, đợi người nhà của Niên Vinh Quý ra để giở trò lưu manh, kết quả càng không xong, đại khuê nữ của Niên gia dắt theo con chó ngao to như con sư tử, căn bản không ai dám trêu ghẹo, còn bản thân Niên Vinh Quý thì càng biệt tăm, đòi nợ lâu như thế chưa thực sự thấy ông ta. Thế là Đường Đại Đầu liên tục ba đêm một mình uống rượu, bên cạnh không có thủ hạ cũng không có em gái nào làm bạn, tâm trạng tồi tệ, uống tới đêm thứ ba đột nhiên đầu sáng lên, lật đật chạy vào thang lên tầng 13. Vốn còn muốn tìm người kia giải quyết, nhưng mà hôm đó nói quá tuyệt tình rồi, không còn đường xoay chuyển nữa, mình thì bày đủ trò không kết quả, đành phải dùng chiêu vu hồi thôi, tới trước cửa phòng giám đốc, chỉnh lại cổ áo gõ cửa, bên trong có giọng nữ bảo vào. Không phải ai khác, mà là Tằng Nam, Đường Đại Đầu đi vào thấy Tằng Nam vẫn thế, hai chân buồn chán gác lên bàn, mắt thi thoảng nhìn màn hình, liếc thấy Đường Đại Đầu cũng chẳng buồn rụt chân lại, giọng hơi ngạc nhiên:
"Đường Đại Đầu, anh biết văn minh lịch sự từ khi nào thế?"
"Xem cô nói kia, chúng ta là người văn minh mà, Nam Nam, tôi lấy cho cô chai rượu vang, cô uống đi, trừ vào tiền của tôi là được ... Nếu thấy buồn thì để tôi ngồi trông cho, cô nghỉ ngơi đi."
Đường Đại Đầu ân cần hết mức, khách khí hết mức:
Tằng Nam chớp chớp mắt cứ như đang nhìn người ngoài hành tinh, kinh ngạc tới mức rụt chân lại đứng dậy, nghiêng đầu nhìn trái nhìn phải:
"Đường Đại Đầu, mấy ngày không gặp rồi, anh trực đêm à? Càng nói càng khó tin, chân nhân không nói lời ám muội, có chuyện gì nói thẳng ra đi."
Đường Đại Đầu như con dâu gặp mẹ chồng, ngoan ngoãn hết mức, nụ cười gần như nịnh bợ, cực kỳ khác với hình tượng thường ngày:
"Chuyện là thế này, gần đây tôi mua lại một khoản nợ ..."
"Ài, Đại Đầu ..."
Tằng Nam nghe Đường Đại Đầu kể chuyện đòi tiền bất lợi, tổn thất thảm trọng, vẻ mặt đau khổ ấy làm cô không khỏi thương hại, mở chai rượu rót cho hắn một ly:
Đường Đại Đầu nhận lấy ly rượu, uống một hơi cạn sạch, hạ mình cầu khẩn:
"Nam Nam, bình thường miệng tôi hơi thối một chút, nhưng tôi thực sự quan tâm tới cô, cô nói xem có đúng không?"
"Ồ, hôm nay lại muốn nói tới chuyện giao tình à, ha ha ha, được, chúng ta có qua lại, tôi nhận."
Tằng Nam cười lớn ngồi xuống ghế vắt chéo chân, dáng vẻ đợi xem biểu diễn:
"Nam Nam, tôi gặp khó cô không thể không giúp chứ?"
"Thôi đi, chuyện thu nợ làm sao tôi giúp anh được."
"Cô giúp được, chỉ cần cô ra tay là được ngay."
Đường Đại Đầu nịnh nọt hết mức:
"Nói thẳng đi, đừng vòng vo nữa."
Đường Đại Đầu chỉ đợi câu này:
"Tôi muốn nhờ cô mời Giản Phàm giúp tôi, có cậu ấy, chuyện này ắt thành."
"Giản Phàm?"
Tằng Nam đang uống rượu suýt bị sặc, nuốt vội xuống nhìn vẻ mặt hết sức trịnh trọng của Đường Đại Đầu, vài phần không tin:
"Này này Đại Đầu, anh là dân giang hồ lâu năm, chuyện anh không làm được, cậu ấy làm thế nào?
Bạn cần đăng nhập để bình luận