Hắc Oa

Chương 318: Lời người đáng sợ (1)

Giản Phàm nhìn căn nhà có phần xa hoa chẳng hiểu sao lại buông một tiếng thở dài, chẳng hiểu nổi trong lòng mình nghĩ gì, đang định ra ngoài thì cửa mở, Tằng Nam cao hứng nhảy chân sáo tới, hỏi như khoe:
"Thế nào, có hài lòng không?"
"Hài lòng, đương nhiên là hài lòng rồi, Tằng Nam, không phải cô muốn tôi tiếp nhận việc trang trí à?"
"Tôi thay đổi rồi, mười nam nhân thì hết chín chẳng hiểu gì về việc bố trí nơi ăn chốn ở, chuyện này giao cho anh không yên tâm, đừng bỏ dở nửa chừng nhé, tương lai nói tới lại không nhận ân tình của tôi."
"Ha ha, cô nói đúng, tôi thực sự là người ngoài nghề. Phải rồi, có cần tiền không? Tôi còn hơn 7 vạn, là toàn bộ gia sản, hay đưa cô trước?"
Giản Phàm lấy thẻ ngân hàng trong ví ra:
"Không sao, thợ mộc làm xong việc mới tính tiền, anh vội gì? Nếu không mua đồ gia dụng thì tốn chưa tới 10 vạn đâu."
"Vậy cũng được, về sau tôi trả tiền, cô đừng quản nữa đâu."
Giản Phàm thu thẻ vào túi:
"Đương nhiên rồi, anh còn muốn tôi bỏ tiền thay anh chắc? Tôi làm giám công thay anh đã là may lắm rồi, tôi thể hiện nhãn quang thiết kế ở đây, còn không thu phí của anh, đủ nghĩa khí chứ?"
Tằng Nam kéo Giản Phàm sang bên:
"Này, có phải hôm nay anh có chỗ nào bất thường không?"
"Sao thế?"
"Thái độ không bình thường, trước kia thấy tôi là trốn tránh, cứ như sợ tôi ăn thịt anh vậy, hôm nay sao lại thân thiết thế, đổi tính rồi à?"
"À, trước kia cho rằng cô chỉ quan tâm tới khoản đầu tư của mình, nên thái độ sao cũng được, chỉ cần đầu tư sinh lời là đủ. Có điều hôm qua mới nhận ra cô quan tâm tới tôi còn hơn khoản đầu tư của mình, cho nên tôi xin lỗi vì hành vi trước kia của mình."
Giản Phàm chân thành xin lỗi, thay đổi cũng thực sự là từ đó mà ra:
Tằng Nam đỏ mặt, hơi hờn dỗi đánh một cái:
"Coi như anh còn có lương tâm."
Giản Phàm lại đổi giọng:
"Nhưng tôi nhắc cô một câu, lương tâm của tôi không lớn bằng lòng tham tiền, mà lòng tham tiền không bằng lòng tham sắc, hơn nữa tôi là người trong ngoài bất nhất cực kỳ nghiêm trọng. Thế nên dù cô có lật qua lật lại nhìn cả trăm lần thì tôi cũng không phải là nam nhân tốt đâu, đừng thích tôi."
"Thế thì sao?"
Tằng Nam chẳng ngại:
"Nam nhân bây giờ chẳng phải đều như anh à? Làm gì có người tốt, tôi ngốc đâu mà coi anh là nam nhân tốt."
"Ha ha ha."
Giản Phàm cười vui vẻ, đã suy nghĩ rất lâu chuyện hai người, những lời này cũng phải châm chước kỹ càng, nhân cơ hội này nói ra, biểu đạt ý tứ của mình. Có điều xem ra Tằng Nam căn bản không để ý điều ấy, Giản Phàm đột nhiên khép cửa nhà bếp đang mở vào:
"Tằng Nam này, tôi hỏi cô một điều, cô không ngại chứ?"
Tằng Nam đột nhiên tim đập gia tốc:
"Ừ hỏi đi."
"Chúng ta cũng quen nhau mấy tháng rồi nhỉ?"
"Đúng rồi, sao thế?"
"Tôi cứ thắc mắc, cô đối xử với tôi tốt như vậy, hôm nay chúng ta gặp dịp rồi nói rõ đi, rốt cuộc cô muốn tương lai hai chúng ta sẽ phát triển tới mức nào?"
"Chuyện, chuyện này tôi chưa nghĩ tới. " Tằng Nam nói là chưa nghĩ tới, nhưng mà nhìn hai gò má đỏ lên một cách bất thường thế kia, không biết là nghĩ tới chuyện bậy bạ gì:
"Vậy cô thong thả nghĩ đi, có thể cô chưa hiểu tôi đâu, con người tôi căn bản không phải là hảo hán đại trượng phu, tôi chỉ không cam lòng làm một nhân vật nhỏ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận