Hắc Oa

Q6 - Chương 218: Vừa khích bác vừa thương lượng. (2)

“ Anh Lưu, không thấy buồn chán muốn tán gẫu à, tôi thấy chúng ta có nhiều tiếng nói chung, đều tuổi tam thập nhi lập, đều làm ăn lừa gạt người ta, đều quen mỹ nữ trong ảnh, có thể ngồi với nhau cùng một chỗ là có duyên đấy.” Giản Phàm lên tiếng với khẩu khí rất tùy tiện:

Lưu Siêu Thăng không nói, chỉ liếc nhanh một cái, cười nửa miệng, tựa như muốn nói, mày là cái thá gì mà so với tao. Giản Phàm mỉm cười rót cốc nước , giữ tâm thái của một phục vụ nhỏ ở quán ăn, ân cần đẩy tới cho Lưu Siêu Thăng, an ủi: “ Hay uống ngụm nước cho thấm cổ ... Không camera giám sát, không ghi chép, không người ngoài, chỉ hai chúng ta, nói chuyện một phen, ra ngoài vẫn là bạn tốt. Tôi biết anh coi thường người kinh doanh nhỏ kiếm từng xu như tôi, không sao, tôi không ngại, coi như tôi leo cao .. Nói thật tôi rất hâm mộ sinh viên từ nước ngoài về như anh, không khác gì ngồi máy bay đáp xuống đống tiền, chúng tôi thì không được rồi, ra ngoài kia có khi tôi phải nhờ anh nâng đỡ ..”

“ Được rồi, được rồi, dừng lại.” Lưu Siêu Thăng nghe như có con muỗi vo ve bên cạnh, rốt cuộc phải đưa tay ngăn lại:

Giản Phàm chỉ đợi có thể: “ Ngừng ngay, vậy anh nói, tôi nghe.”

Không biết vì sao tên này thay đổi thái độ như thế, Lưu Siêu Thăng hết sức cảnh giác nhìn trước sau, không có ai, là phòng tiếp khách bình thường: “ Giản Phàm đúng không? Đừng vờ vịt với tôi, tôi chỉ hỏi anh một câu, anh có phải là cảnh sát không?”

“ Không, tuyệt đối không.” Giản Phàm phủ định dứt khoát:

“ Không phải thì bằng vào cái gì triệu tập tôi?” Giọng Lưu Siêu Thăng lạc đi:

Giản Phàm chớp mắt vô tội: “ Tôi đâu triệu tập gì anh?”

“ Cái gì, không á? Vậy sao lại đưa tôi tới đây?”

“ Ai đưa anh đi, tôi cho anh hai lựa chọn, anh tự động đi theo chúng tôi lên xe cảnh sát mà, có ai ép anh không? Cũng có ai làm gì anh đâu.”

“ Cái .. Cái gì!” Lưu Siêu Thăng tức tới mặt trắng bệch, đứng bật dậy, biết mình mắc bẫy, thở dốc nén giận xuống: “ Được, được, tôi không chấp anh, nếu không ai đưa tôi tới đây, tôi tự nguyện tới, vậy tôi có thể túy ý đi chứ?”

“ Tất nhiên rồi, có điều anh tới không đúng lúc, hiện giờ chi đội đặc cảnh ở trạng thái phong tỏa, có thể vào không thể ra, không thể tùy tiện đi lại, đợi bỏ phong tỏa, anh muốn đi đâu thì đi.” Giản Phàm cười rất thân thiết:

“ Được, được lắm, tôi nhớ anh rồi.” Lưu Siêu Thăng hăm dọa:

- Được tổng giám đốc công ty lớn của nước ngoài nhớ tới, vậy thì vinh hạnh cho tôi quá. Vài câu giao phong, Giản Phàm từ đầu tới cuối nụ cười không giảm, Lưu Siêu Thăng thì mấy lần thất thố, té ra mình chỉ như món đồ chơi trong tay người ta, càng nhìn nụ cười tự nhiên của Giản Phàm càng như có ngọn lửa thiêu đốt tới nóng rát mặt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận