Hắc Oa

Q4 - Chương 022: Nhìn đúng mà lại không đúng. (2)

“ Yên tĩnh, trật tự, làm sao mà như chăn dê thế này, không có chút tính kỷ luật và tổ chức nào hay sao? Bây giờ, tôi, phó tổ trưởng quyết định, tối nay chúng ta thống nhất hành động, tôi nhấn mạnh một điều, tất cả phải nghe theo lãnh đạo, phục tùng sự chỉ huy của lãnh đạo, nếu không ... “ Giản Phàm nói lớn, người từ từ từ đứng dậy theo bất tri bất giác họ giọng điệu lãnh đạo của Lục Kiên Định:

Có điều Lục Kiên Định người ta có uy tín, có quyền, tuổi người ta cũng cao, Giản Phàm chả có gì. Thế nên Quách Nguyên tuổi nghề nhiều hơn làu bàu:” Tôi về nhà đây, làm gì thì làm, đừng gọi tôi.”

Hai tên kia không nội chiến nữa, dựng ngón giữa với Giản Phàm. “ Chị Hồ, chị xem đi, tôi không chỉ huy được bọn họ nữa.” Giản Phàm hậm hực quay sang mách, Hồ Lệ Quân còn chưa kịp phản ứng thì Giản Phàm đã kéo tay cô, thở ngắn than dài:” Xem ra tối nay chỉ có hai chúng ta ăn với nhau thôi, mấy tên kia không những coi thường lãnh đạo, giờ chỉ huy đi ăn cũng không được nữa. Chị nhất định phải nể mặt tôi nhé.”

Hồ Lệ Quân hiểu ý, nếu trong lòng Giản Phàm bế tắc thì không còn tâm tình trêu chọc người ta như vậy, thuận nước đẩy thuyền nói:” Thôi vậy, hai chúng ta đi nào.”

Ba người kia trố mắt nhìn Hồ Lệ Quân và Giản Phàm sóng vai rời phòng, Tiêu Thành Cương ngẩn người, gọi hai người đi mau đuổi theo, nếu không lỡ món ngon, tự đi ăn còn phải trả tiền, dứt lời là ầm ầm chạy theo, chỉ nghe hắn la: “ Oa ca, Oa ca, đừng như thế, anh luôn chỉ đâu em đánh đó mà, sao thiếu em được.”

“ Đúng đúng, tướng không thể thiếu quân, tôi nghe cậu chỉ huy.” Trương Kiệt mặt dày chạy nốt:

Bốn người leo lên chiếc việt dã của Hồ Lệ Quân, còn chiếc SUV đít bự uy phong thì kéo tới xưởng sửa chữa rồi, Quách Nguyên vẫn giữ thể diện nói muốn về nhà, Giản Phàm thò đầu ngoài cửa sổ nói:” Quách Nguyên, chúng ta mấy lần hành động lớn đều là ăn xong định càn khôn, lần này anh em chúng tôi thành công tương lai vẻ vang, thế mà lại thiếu mất anh, chậc, tiếc.”

Quách Nguyên còn do dự thì Tiêu Thành Cương đã sốt ruột nhảy xuống kéo lên xe, đập cửa hô:” Lái xe, đói lắm rồi.”

Thế là trên cái xe liền nhốn nháo ầm ĩ, mỗi người một câu, ăn cái gì, ăn ở đâu, Hồ Lệ Quân liếc nhìn Giản Phàm ở ghế phụ lại quay đầu lại hào hứng tranh luận với mấy người kia, tâm lý khẩn trương suốt cả ngày được thả lỏng, có chút ấm áp, nhẹ nhõm sinh ra ... Tuy không biết Giản Phàm rốt cuộc muốn làm gì, nhưng khẳng định không chỉ đơn giản là ăn uống, không sao cả, cô không ngại, tuy không tham gia cãi nhau với trẻ con, lòng vui vẻ, ít nhất hôm nay không phải lùi thủi ăn cơm một mình. ………. ……….. “ Tam Trụ sao rồi, bây giờ cảnh sát đang đào ba tấc đất lên tìm hắn đấy.”

“ Tìm đi, cho bọn chúng việc mà làm chứ, bớt suốt ngày gây phiền toái cho chúng ta.”

“ Lão Nhị, chớ sơ ý, năm nay đúng là năm hạn của tôi, trước bị người ta thả câu, sau lại bị mất hàng, mấy chục năm quần nhau với cảnh sát, lần này là thảm nhất, tâm huyết nửa đời người đi cả rồi.”

Trong sảnh ngắm cảnh của khách sạn Ngũ Châu, Tề Viên Dân béo tốt cười khổ, người mặc trang phục thời Đường, vài phần giống địa chủ thời cổ, tóc bóng mượt, trông già hơn cả tuổi thật.
Bạn cần đăng nhập để bình luận