Hắc Oa

Q4 - Chương 216: Đường vốn không có, là đi mà thành. (1)

Nghe Giản Phàm nói như thế Lục Kiên Định liền yên tâm, thấy đội ngũ không phải xích mích thật, hắng giọng vài tiếng, lại giả bộ lật ghi chép đi vào chủ đề: “ Kỳ thực cuộc họp hôm nay là để thống nhất tư tưởng, đề cao nhận thức, nhanh chóng triển khai công tác, chi đội trưởng chỉ thị chúng ta mau chóng đưa ra phương án khả thi, trước đó hai phó tổ trưởng đã trao đổi, đại khái đưa ra một phương án đơn giản. Tiếp theo mời tổ trưởng Hồ nói chuyện, mọi người cùng thảo luận tính khả thi của phương án.”

Ánh mắt mọi người đồng loạt nhìn về phía Hồ Lệ Quân, cô đứng lên chỉ tấm bảng hai mặt:” Phương án của tôi kiến lập trên đường lối của tổ điều tra lâm thời, mọi người đừng trách tôi ăn trộm thành quả, tôi thấy ý tưởng mò theo manh mối đồ cổ rất dũng cảm, hơn nữa trừ con đường này ra, bây giờ chúng ta không tìm ra manh mối nào tốt hơn.”

Câu này tất nhiên được lòng người hơn hẳn mấy lời của Lục Kiên Định, ai cũng cảm thấy mình là một phần trong đó, công tác được khẳng định tất nhiên chú tâm hơn nghe Hồ Lệ Quân nói. Phương hướng đại khái vẫn là đi theo con đường tổ điều tra lầm thời làm, từ đồ cổ điều tra tới buôn lậu cổ vật, hai anh em họ Tề tất nhiên là hiềm nghi trọng yếu nhất. Ngô Đích chỉ huy tổ chuyên án một tuần không phải là vô dụng, đã moi được nhiều tư liệu về anh em họ Tề, lấy hai cửa hiệu đồ cổ Tề Nguyệt Các ở Đại Nguyên và Mặc Nguyệt Hiên ở Vân Thành làm cơ sở, phía dưới có hơn 20 nhân viên, ngoài vi hơn 10 người tiền án ... Súng xuất hiện trong tay thế lực ngoại vi của Tề Viên Dân, theo tư duy hình sự thông thường, bao vây toàn bộ quần thể này sàng lọc một phen thế nào cũng có phát hiện. Men theo phương hướng này điều tra sau đó mới quay lại nội bộ, so sánh tài liệu đặc cảnh, đốc sát nắm được, thế nào cũng phát hiện kẻ lộ bí mật. Không nghi phạm nào là có thể che mắt được tất cả mọi người, không tội ác nào có thể che dấu mãi mãi. Đó là hai câu kết thúc của Hồ Lệ Quân, Lục Kiên Định thấy mọi người nhập tâm rồi thầm cao hứng, nối tiếp nói: “ Nào mọi người, nói gì đi chứ, thoải mái, đừng ngại gì cả.”

“ Thế nào hả anh Nghiêm. “ Thời Kế Hồng quay đầu sang bên cạnh:

Nghiêm Thế Kiệt nở nụ cười hiếm hoi:” Nghe rất cổ vũ lòng người, nếu như quyết tâm điều tra vụ án này thì đây là đường lối tốt, chỉ là lượng công tác hơi nhiều, e chúng ta không đủ nhân lực.”

Lục Kiên Định đảm bảo:” Yên tâm đi anh Nghiêm, lần này chi đội quyết tra hai năm rõ mười, nếu không xảy ra sự cố như thế bên trong nội bộ chi đội, cuối năm khảo hạch, chi đội trưởng không cách nào ăn nói được. Về nhân thủ cũng đừng lo, mọi người muốn bao nhiêu, khi cần tôi điều ở các đội cho bấy nhiêu.”

“ Đội trưởng Lục, mỗi người phân phối một xe được không?” Trương Kiệt thanh thủ thời cơ giơ tay đề xuất ý kiến không liên quan:

“ Đúng thế đúng thế, chúng tôi còn lái cái xe nát của đại đội một đi phá án, tốc độ trên 60 km/h là nó bắt đầu rung lắc.” Tiêu Thành Cương tán đồng, vấn đề xe cô luôn là mối bận tâm lớn nhất, ài, toàn xe xài chung mà, có tên nào giữ gìn đâu:

Hai tên quấy rối này làm Quách Nguyên che miệng cười, Lục Kiên Định chỉ mặt cả hai định nói gì mà không nói được, vừa rồi hứa hẹn bánh vẽ như thế, giờ mà không đồng ý sợ mất lòng người, cuối cùng đành thỏa hiệp:” Được, được, giải quyết, hai tên các cậu đồng lòng chơi xấu đội trưởng đấy à?
Bạn cần đăng nhập để bình luận