Hắc Oa

Q7 - Chương 007: Câu đố không có lời giải. (2)

Ngũ Thần Quang chậm rãi bắt chước giọng điệu của ai đó, nói: “ Có phải giảng thế này không, phá án giống như nấu ăn, cơm càng trắng tinh càng thích, thịt thái càng nhỏ càng tốt, phải cẩn thận tỉ mỉ, dùng lửa nhỏ hầm canh ... Nói chung làm gì cũng giống làm cơm, đúng không?”

Mấy vị chi đội đặc cảnh tròn mắt nhìn lãnh đạo, kiểu luận điệu này chuyện cười ở chi đội, sau dần dần mới hiểu Giản Phàm là người làm được nhưng nói không ra, kết hợp phá án với ẩm thực lại quá cao siêu, chẳng lẽ bắt nhân viên phá án đi học nấu ăn để lĩnh ngộ, ngạc nhiên hơn nữa lại từ miệng bí thư Ngũ nói ra, cứ như do bí thư Ngũ nắm tay truyền thụ vậy. “ Ha ha ha ha.” Thì ra là như vậy, Ngũ Thần Quang sợ nhất là Giản Phàm gây ra chuyện gì nhưng những người này nể mặt mình nên dấu diếm, giờ yên tâm rồi, nhìn thái độ đó là hiểu, rốt cuộc không nhịn được nữa, cười suýt chảy nước mắt: “ Cái thằng nhóc đó bản lĩnh thì hơn người, nhưng không được đào tạo chính quy bài bản, muốn cậu ta chỉ chiêu, cậu ta không chỉ nổi. Có biết bản lĩnh lớn nhất của cậu ta là gì không?”

“ Làm cơm.” Bốn người thì có ba buột miệng:

“ Không đúng.” Ngũ Thần Quang xua tay: “ Là liệu cơm gắp mắm .. Bản lĩnh này không ai học được, ví như tôi sắp phân phối cho các cậu một nhiệm vụ, chín phần mười làm khó các cậu, chưa chắc làm khó được cậu ta, đó là bản lĩnh của Giản Phàm ...”

Mọi người vào phòng bao nhỏ, cơm nước bày ra không lâu, quả đúng như thế từ chi đội trưởng, Điêu Quý Quân cùng Dương Phong, Lão Mạnh vẻ mặt đều giống gặp vấn đề khó nhằn. Mà gặp vấn đề khó nhằn, bọn họ lại không khỏi nghĩ tới một người. ………. ……….. Bếp nhỏ, lửa nhỏ, nồi nhỏ. Trong nồi canh màu trắng sữa đôi ùng ục, cá diếc nhỏ dài ba tấc, năm sáu miếng đậu hũ làm thủ công, mở nắp ra một cái mùi cá thoang thoảng, Giản Phàm hít sâu một hơi, toàn thân thư thái, thêm vào hành hoa, nấu thêm một lúc nữa, tắt bếp gọi: “ Hạnh Nhi, ra ăn canh cá nào.”

Lấy khay thức ăn, múc một bát nhỏ bê từ bếp ra phòng khác, vợ bụng to lắm rồi, lẫm chẫm từng bước đi từ phòng ngủ ra, Giản Phàm chạy tới dìu xuống ghế sô pha, nhìn vợ múc một thìa nếm thử, hỏi:” Thế nào?”

Dương Hồng Hạnh khẽ gật đầu: “ Tạm được.”

“ Cái gì, tạm được?
Bạn cần đăng nhập để bình luận