Hắc Oa

Chương 148: Hoa chẳng phải là hoa

"Này họ Lục. " Tần Cao Phong cười đểu:
"Anh mượn người, lập công, được thưởng, sau đó moi luôn cả người đi, có bất nhân bất nghĩa quá không?"
"Hầy, nói gì khó nghe thế, cơ mà nghe qua thấy bất nhân bất nghĩa thật."
Lục Kiên Định chẳng xấu hổ, còn nhân thể nói:
"Thế này đi, Cao Phong, tôi không để anh thiệt đâu, có yêu cầu gì cứ nói, tôi giải quyết cho, thế nào? Muốn xe, muốn đổi người đều được, chỉ cần anh đồng ý, tôi lên chi đội nói ngay. Sắt tốt phải dùng làm dao, đại đội tôi có con hổ cái, thêm mấy con nhỏ con, thế là toàn hổ, ha ha ha."
"Thế này nhé, không phải tôi không nể mặt anh, anh biết tác phong của tôi, tới tự nguyện, đi tùy tiện, cậu ta muốn đi, tôi không cản. Nhưng giờ còn hơi sớm, để cậu ta ở tuyến đầu rèn luyện vài ngày. Chưa qua đồn công an đã nhảy thẳng tới đội hình sự là vượt cấp rồi, ở đội hình sự vài tháng chuyện qua đội trọng án, người ta nghe thấy sẽ nói ra nói vào, đồn thổi linh tinh không có lợi, phải nghĩ tới cảm thụ các đồng chí khác, đúng không? Hết thời gian thực tập, nếu cậu ta muốn tới đội trọng án, tôi đích thân đưa người tới, được chưa?"
Tần Cao Phong nói chuyện đủ tình đủ lý:
"Được, biết anh có nghĩa khí mà, không nói nữa, đợi đánh giá thực tập xong, tôi tới nhận người, xem như rèn luyện ở chỗ anh thêm nửa năm rồi ra trận."
Lục Kiên Định vui vẻ vỗ đùi:
"Này, tôi có chuyện nhỏ vừa mới nhớ ra."
"Nói!"
Lục Kiên Định phất tay như đại boss, hết sức màu mè:
"Vốn không định tìm anh, anh nói tới xe làm tôi nhớ ra, giải quyết hộ tôi vấn đề này."
Tần Cao Phong rút từ trong ngắn kéo ra một đống hóa đơn xăng dầu, đập lên bàn:
"Hả, làm cảnh sát phải có tư cách chứ, quả này xẻo hơi ác đấy."
Lục Kiên Định thất kinh, khẳng định là toàn hóa đơn vượt giới hạn không đâu chịu xử lý, định tống tiền đội trọng án:
"Thích làm thì làm thôi, đừng trách tôi không nể mặt."
Tần Cao Phong hời hợt rít hơi thuốc, giọng điệu rõ ràng của lưu manh vô lại:
"Được được, để tôi báo lên trên hộ anh ... Xéo tôi ác thế, vậy chuyện kia quyết định rồi nhé, tới lúc đó muốn quịt cũng không được đâu."
Lục Kiên Định hậm hực nhận lấy số hóa đơn, thường xuyên cần đồn công an và đại đội giúp đỡ, không có qua lại không được, chỉ là có cảm giác trộm gà không được còn mất nắm gạo:
"Yên tâm, tới lúc đó chỉ sợ anh không dám lấy người thôi."
Tần Cao Phong lại giọng điệu khó ưa:

Trong bệnh viện vũ cảnh, ở gian phòng bệnh nằm cuối hành lang tầng 3, một đám người mặc cảnh phục quây quanh giường, Oa, nhìn một cái đúng là mở mắt, ban công hoa nghênh xuân đang nở rộ, còn ở đây toàn hoa khôi cảnh sát, có điều hoa không phải hoa, nói chuyện toàn gai góc. "Oa, Giản Phàm, anh hóa trang thành đầu lợn hay quá."
"Đáng thương, cơ mà đẹp trai hơn thường ngày."
"Phần tử tội phạm cuối cùng đã thay chúng ta thế thiên hành đạo rồi."
"Người ta gọi là báo ứng đấy, ăn ở như thế thì đây là chuyện sớm muộn."
"Các cô làm cái gì thế hả, anh ấy bị thương, không biết thông cảm à?"
Trừ Dương Hồng Hạnh nói được một câu công bằng ra thì đám Ngưu Manh Manh, Tần Thục Vân và Lương Vũ Vân đều hả hê ra mặt, nhất là Lương Vũ Vân thường ngày bị Giản Phàm nói xoáy nhiều nhất, hôm nay nói hơn người khác vài câu. Pháp y Tạ nhìn đám con gái mồm năm miệng mười chỉ cười, Sử Tĩnh Viện hiền thục ngồi đó gọt táo.
Bạn cần đăng nhập để bình luận