Hắc Oa

Q6 - Chương 029: Mọi thứ bắt đầu từ hôm nay. (1)

Thao trường vắng, gió lồng lộng, đôi nam nữ hôn nhau say đắm. Hôn hồi lâu, à không phải hôn, chẳng có tí nào giống nụ hôn trong đó, chính xác là gặm hồi lâu, Giản Phàm đau đớn sờ môi, nhìn ánh mắt mê ly của Dương Hồng Hạnh, cáu kỉnh nói: “ Ai lại đi hôn như thế, em cố tình chứ gì?”

“ Hừ, anh cũng biết bị người ta cố tình trêu ghẹo không dễ chịu nhỉ?” Dương Hồng Hạnh tay ôm cổ, tay nhéo tai Giản Phàm kéo xuống, cô lớp trưởng năm xưa quay lại rồi, mắt lúng liếng song giọng có chút ý vị hăm dọa: “ Có phải anh không thích em như thế?”

“ Không không không ... Ai nói thế, anh thích lắm.” Giản Phàm nói trái lương tâm, khó lắm mới thân cận được, đành chịu đau thôi:

“ Thế à, vậy tiếp tục, dù sao còn mấy tiếng nữa tàu mới chạy mà.”

Dương Hồng Hạnh không cho y kịp phản ứng, lại đưa môi thơm tới, Giản Phàm không còn mong đợi nữa rồi, nhắm tịt mắt lại căng thẳng chờ đợi … cánh môi kia nhè nhẹ chạm khẽ, lưỡi nhỏ rụt rè chạm nhẹ bên y một cái thụt nhanh lại như xấu hổ, như mời gọi. Ý dà, lần này rất ôn nhu, ôn nhu một cách bất ngờ, Dương Hồng Hạnh nép trong lòng Giản Phàm, cánh tay mềm mại siết chặt eo y, thành con chim nhỏ mặc người xử lý. Giản Phàm yên tâm hẳn rồi, nhanh chóng chiếm lại thế chủ động, thả mình tận hưởng nụ hôn, chờ đợi dài đằng đẵng, hai trái tim tận tình phát tiết, ở nơi lần đầu gặp nhau, không còn cố kỵ gì nữa, không còn ngăn cách nữa, chỉ có thăng hoa của tình yêu. Thế rồi giống tất cả mọi câu chuyện tình yêu khác, đều rất khuôn sáo, Giản Phàm là người phàm làm sao miễn tục. Hai người từ cơ sở huấn luyện tìm lại được tình cảm thất lạc đã lâu, cứ vậy tay nắm tay đi dạo không mục đích, thi thoảng lại dừng chân, trao cho nhau nụ hôn ngày càng ăn ý. Tới khu vui chơi Tây Cung chơi thỏa thích, tới quán cà phê VJ đóng giả đại gia một phen, uống cốc cà phê đắt chết người, bị Dương Hồng Hạnh kéo vào mấy trung tâm mua sắm lớn dạo chơi, toàn trang phục động chút trên cả vạn rồi đủ thứ trang sức lấp lánh hút mắt, mỗi khi Dương Hồng Hạnh dừng chân là Giản Phàm đứng tim. Biết ngay chi phí yêu đương tốn kém lắm mà, ái tình vừa hồi sinh lập tức gặp phải khảo nghiệm kinh tế. Lúc này thì Giản Phàm không qua nổi khảo nghiệm đó, vì thế rất phá hoại phong cảnh nhắc nhở: “ Hạnh Nhi, bây giờ đi dạo trung tâm thương mại cao cấp này tổn thương tự tôn nam nhân lắm, anh dù phấn đấu mười năm nữa cũng chưa tới nơi này tiêu pha được.”

Dương Hồng Hạnh phì cười: “ Đi với bạn gái mà anh nói ra câu này được, chứng tỏ tôn nghiêm của anh nó chai sạn lắm rồi, đồ keo kiệt, em chẳng hi vọng mua sắm ở đây.”

Giản Phàm mặt dày cười, nếu so với trước kia, hiện giờ y có tích góp rồi, nhưng mà chuyện bỏ ngàn vàng mua nụ cười mỹ nhân à, đó là Giản Phàm mười năm trước cơ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận