Hắc Oa

Q7 - Chương 038: Phức tạp hóa đơn giản. (1)

“ Sao lại không nói gì?” Tằng Nam như rắn nhỏ quấn quanh cổ Giản Phàm, tay phải ôm lấy cổ y, bờ môi tươi tắn động lòng người ghé sát tới môi y, chẳng nghe thế trả lời, vuốt ve má y, câu hỏi thành trêu chọc:” À ... Có phải là khoái cảm trôi đi, cảm giác tội lỗi dâng lên rồi phải không?”

Một câu trúng đích, Giản Phàm hết trả lời. Lại im lặng một lúc lâu nữa, Tằng Nam cụt hứng rụt tay lại, chống người lên, véo má Giản Phàm: “ Hỏi anh đấy, giả chết à?”

Giản Phàm u oán: “ Cô nói cả ra rồi, tôi còn nói gì được nữa.”

Làm sao nghe không đúng vị tí nào, giống như oán phụ bị ủy khuất không nói ra lời vậy, khiến Tằng Nam cười khanh khách, hai bầu ngực no tròn săn chắc rung rinh:” Tôi còn chưa định làm gì anh, anh đã sợ thành như thế rồi à?”

“ Ai sợ?” Giản Phàm mạnh miệng:

“ Vậy thì làm sao?” Tằng Nam ghé mặt tới, mặt đối mặt:

Giản Phàm ôm khuôn mặt Tằng Nam, vuốt ve yêu thương luyến tiếc: “ Nghĩ cho sau này, tôi đã kết hôn rồi, chúng ta ...”

“ Anh không nói tôi không nhớ ra đấy, vậy thì sao, ly hôn, rồi lại kết hôn, tôi cho anh một cơ hội cưới tôi về làm người chồng gương mẫu.” Tằng Nam đùa, thấy tay Giản Phàm rụt ngay về, rõ ràng là sợ rồi, càng sợ, hứng thú cô càng lớn, cố ý đưa lưỡi ra khẽ liếm mặt Giản Phàm:” Hỏi anh đấy, câm rồi à?”

Giản Phàm ấp úng:” Tôi sắp làm cha rồi, tôi ...”

“ Anh vẫn biết mình sắp làm cha à, có ai làm cha như thế không?” Tằng Nam giáo huấn, lại véo một cái, nhìn Giản Phàm đã xấu hổ không còn biết dấu mặt vào đâu, trêu già:” Hay là thế này, tôi không chê đâu, anh mang con theo ... trực tiếp làm mẹ, thế cũng tốt.”

“ Đừng đùa, tôi đang loạn đây.” Giản Phàm từ chối thẳng, giờ hối hận vì không nghe lời Đường Đại Đầu khuyến cáo, khuyên cáo gì, thà quịt tiền tiểu thư chứ đừng gian díu với nữ nhân độc thân, giờ ứng nghiệm rồi:

“ Vậy thì tôi phải làm sao?” Tằng Nam không buông tha, nửa đùa nửa thật ôm Giản Phàm, làm bộ đáng thương vừa hôn vừa làm nũng:

Giản Phàm nói một câu tuyệt đại đa số nam nhân đa kết hôn ngủ với người ta mà không muốn chịu trách nhiệm: “ Tôi không biết.”

Câu này chẳng có gì đáng cười lại khiến Tằng Nam cười ngặt ngoẽo, khiến Giản Phàm càng thấp thỏm, mang thái độ thẳng thắn đợi khoan hồng nói: “ Tôi thực sự không biết.”

- Đợi tôi nghĩ kỹ nói với anh, nhất định dọa anh sợ không ngủ được. Tằng Nam cười càng vui, tiếng cười trong đêm nghe hết sức rõ ràng, Giản Phàm khẩn trương suỵt một tiếng, nói nơi này cách âm không tốt, bên cạnh là Thành Cương ... Tằng Nam cũng nghe lời, chui vào chăn chùm đầu cười, cười làm Giản Phàm hoảng loạn bất an, chỉ biết cuộc đời khốn nạn của mình bắt đầu rồi, Tằng Nam sẽ không để mình dễ dàng thoát khỏi chuyện này. Bắt đầu rồi, Giản Phàm nằm đó thở dài, kết hôn, sau đó là cuộc sống như mật ngọt, rồi vợ mang thai, cả nhà mừng phát điên, sống trong không khí hạnh phúc đó quá lâu, đã có chút cảm giác sống trong phúc mà không biết phúc rồi ... Giờ con chưa ra đời, cha đã bỏ đó đi ngoại tình, biết dấu mặt vào đâu. Có điều, có điều ... Vợ không thể bỏ, con không thể bỏ, nữ nhân bên cạnh cũng không bỏ được ...
Bạn cần đăng nhập để bình luận