Hắc Oa

Q5 - Chương 232: Cuộc quyết đấu cuối cùng. (4)

“ Thật không thế? Sao chưa bao giờ nghe thấy? “ Tiêu Thành Cương ghen tỵ nghi ngờ:

“ Mẹ nó, tôi nói dối làm gì, tôi dùng khẩu K77, mẹ nó chứ, đúng lúc ấy súng kẹt đạn, mà thằng chó thấy tôi chĩa súng vào sợ vãi ra quần bỏ xe lăn sang đường, ha ha ha ..” Cả đám cùng cười rộ lên, Trương Kiệt phát hiện Giản Phàm không lên tiếng, nhoài người đẩy một cái: “ Này tổ trưởng, cậu nói đi, coi như động viên anh em trước cuộc chiến, kể lần cuối cùng ở Linh Bảo ấy, cậu rút súng bắn gục Quỷ Thử Kiểm giữa đường, khi đó tôi vừa nghe tiếng cậu quát quay người lại thì cậu đã nổ súng rồi, hết hồn suýt ngã dập mặt, lúc đấy nghĩ gì?”

“ Tôi thấy hắn là rút súng bắn luôn, chẳng nghĩ gì cả.” Giản Phàm lạnh nhạt nói một câu:

Vãi cứt, thằng này đúng là điên như lời đồn, có ai ở đây không cân nhắc chán chê rồi mới rút súng, Cao Ái Quân tò mò: “ Sau đó thì sao, chẳng lẽ không nghĩ gì?”

“ Có, sau đó nhớ ra mình chưa nổ súng cảnh cáo, thế là bắn một phát lên trời bù lại.” Giản Phàm nhún vai, nghĩ lại mấy lần mình nổ súng, trừ lần đầu đi với Hồ Lệ Quân, lúc đó phẫn nộ mà rút súng bắn bừa trúng mông nghi phạm, những lần còn lại hình như toàn bắn theo bản năng, cứ thế rút súng bắn:

Trần Thập Toàn liếc mắt nhìn, ông ta từng trải qua thời kỳ thích ứng sau khi nổ súng bắn người, có người sợ hãi, có người lo lắng, có người càng trở nên khát máu, dù sao cảm giác tích tắc mạng sống người khác nắm trong tay mình ấy chắc chắn tác động tới tâm lý người nổ súng, chỉ có điều nhìn đứa đệ tử này, hình như không thuộc loại nào. Tựa hồ nổ súng rồi khiến y đa sầu đa cảm hơn, không tươi sáng như trước nữa. Mấy tên chưa nổ súng bắn người tất nhiên không hiểu được chuyện này, cứ nhao nhao truy hỏi bị Trần Thập Toàn quát ngậm miệng, có điều đám người trẻ tuổi này rất khó quản nổi cái miệng. Lát sau Trương Kiệt nhớ tới nhiệm vụ, thấy phương hướng không đúng, xe qua cầu Nam Trung là rời khỏi Đại Nguyên rồi, ngạc nhiên hỏi: “ Chú Trần, chú lẫn à, đi về phía nam là rời khỏi thành phố rồi đấy.”

“ Ơ, chúng ta đang ở đâu thế này, đến cái gì, cái gì ...” Tiêu Thành Cương gãi đầu:

“ Idear Garden, có mấy chữ tiếng Anh mà không nhớ nổi, thằng ngốc. Quách Nguyên mắng:

“ Ha ha ha, giờ có ba nơi làm mồi nhử, mấy đứa nói xem Tề Thụ Dân sẽ xuất hiện ở đâu? “ Trần Thập Toàn không quay đầu lại, xe vẫn đi thẳng rời thành phố. Nói tới chuyện này lại cãi nhau tưng bừng không khác gì ở chi đội, mỗi người một ý không ai chịu thua ai, Giản Phàm bảo họ im lặng, nói vào: “ Hắn không xuất hiện ở chỗ nào hết, mục tiêu quá rõ ràng, kẻ này thích ra kỳ chiêu, đánh vào chỗ không ai ngờ, một đòn chí mạng rồi bỏ chạy, đợi chúng ta nhận ra thì hắn xa chạy cao bay rồi.”

“ Vậy chúng ta làm gì?”

“ Chặn đường lui của hắn, muốn bắt được loại hồ ly thành tinh này, tư duy của chúng ta phải đi trước hắn một bước, không thể đuổi theo sau lưng hắn được.”

Quách Nguyên rất thiếu tin tưởng: “ Nói hay lắm, nhưng mấy chục con đường rời thành phố, cậu chặn ở đâu, bây giờ ngay cả người ở đâu còn không biết, làm sao mà biết hắn trốn đường nào.”

“ Không đúng đường thì làm thế nào?” Cao Ái Quân chất vấn:

“ Đơn giản làm, ngủ một giấc, mai về nhà sớm, không phải tốt à, các anh chấp hành nhiệm vụ đa phần là như thế còn gì, lắm lời.” Giản Phàm khép mắt lại không đáp, giờ y chưa biết phương hướng ở đâu, nhưng rồi sẽ xuất hiện thôi:

Cứ coi như một lần chấp hành nhiệm vụ bình thường, cả bọn cười không hỏi nữa, quay sang đánh cược với nhau Tề Thụ Dân có xuất hiện không, tới xuất hiện ở đâu, tiền cược không ngừng tăng lên, từ bao thuốc tới bữa cơm rồi thêm chuyến mát xa ... Từng giọt thời gian từng chút trôi đi, không khí dần tràn ngập một mùi vị khẩn trương.
Bạn cần đăng nhập để bình luận