Hắc Oa

Q6 - Chương 247: Lão binh làm đại tướng. (1)

Giản Phàm xua tay ý bảo không cần, nỗ lực lần cuối:” Kỳ thật ông có biện pháp đơn giản trực tiếp, vì sao không làm?”

“ Có sao?”

“ Đương nhiên là có, trước kia nếu nói ông không biết đã đành, giờ ông đã thấy thứ tôi cho ông xem rồi, ông ý thức được nguy hiểm trong đó chứ, từ chối ký kết, tránh xa mạng lưới lợi ích này, không giao thiệp với kẻ liên quan tới XHĐ, giữ thanh danh xí nghiệp Giản gia, tránh được nguy hiểm, vì sao không làm?”

Giản Hoài Ngọc lắc đầu, châm chước từ ngữ một lúc mới nghiêm túc nói: “ Giản Phàm, sở dĩ tôi nói chuyện với anh lâu như thế, một mặt là vì áy này, mặt khác là do bạn nhờ vả, anh vẫn chưa hiểu ý tôi, tôi và anh không thay đổi được gì. Công trình kỳ hai của Phú Sĩ Tiệp đang cần đất, cần tuyển dụng, cần một loạt thủ tục phê duyệt, tôi nói thẳng, chuyện này thúc đẩy sự phát triển của Phú Sĩ Tiệp, tôi từ chối sẽ có thể gây ra nguy hiểm lớn ... Nói tóm lại tôi không thể giúp anh.”

“Không cần ông thay đổi, tôi sẽ thay đổi nó.” Giản Phàm đứng dậy đi ra cửa sổ làm động tác mời:

Giản Hoài Ngọc ngạc nhiên đi nhanh ra cửa sổ tác thì mắt mở tròn, càng ngạc nhiên hơn nữa quay sang nhìn Giản Phàm. Ngoài cửa sổ là cảnh đường phố, bãi đỗ xe của Khách sạn Ngũ Châu đã bị biển người lấp kín, lác đác nhìn thấy người mặc cảnh phục, nhưng không ăn thua. Giản Hoài Ngọc còn nhìn thấy băng rôn trắng, giống như người tố cáo mà thi thoảng ông ta thấy trước cửa chính phủ, đám đông tụ tập ở bãi đỗ xe người đứng người ngồi, tranh chấp với bảo an, cực kỳ hôn loạn. Chẳng lẽ chuyện này do người trước mắt mình làm sao à? Sao có thể tin được. “ Ông không cần ký nữa, hôm nay không ai tới đâu, ông biết lãnh đạo sợ nhất cái gì không? Là quần chúng, là nhân vật nhỏ, hàng ngàn hàng vạn nhân vật nhỏ tụ tập lại, ông có biết Trung Quốc có một câu ‘nước có thể chở thuyền cũng có thể lật thuyền’ không? Tôi nói cho ông biết, sau ngày hôm nay Thân Bình An và kẻ cùng hắn gây tội ác đừng hòng trốn thoát, ông muốn gặp họa cùng chúng, không ai cản ...”

“ Anh muốn uy hiếp tôi?” Giản Hoài Ngọc tỏ thái độ bất mãn nhưng không sợ sệt:

“ Tôi không có thói quen uy hiếp người khác, tôi chỉ nói lên sự thật.” Giản Phàm đi ra cửa, trước khi đi để lại một câu:” Thế thôi, không làm phiền ông nữa, tôi nhớ lời ông nói rồi, nhưng tôi cũng hy vọng ông cân nhắc lời của tôi, ông tự tưởng tượng chuyện tương tự xảy ra ở Phú Sĩ Tiệp sẽ thế nào sẽ hiểu, cáo từ!”

Giản Hoài Ngọc không tiễn, nhíu chặt mày nhìn xuống con phố không chỉ tắc đường, mà đã hỗn loạn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận