Hắc Oa

Q6 - Chương 263: Ai hiểu được lòng này? (2)

“ Tổng giám đốc, chúng tôi đang đợi ... Cậu ấy tới rồi ạ, đợi chút ạ ...”

Trương Khải đang nói chuyện điện thoại thì Hà Phương Lộ chọc chọc vai chỉ bãi đỗ xe, người đi xuống là Giản Phàm, vội vàng chạy tới. Đồ tây thẩm màu thẳng tắp, giày da không một hạt bụi, tằng sợi tóc gọn gàng, Giản Phàm trông hết sức tinh thần, nách kẹp một cái hộp bạc, mơ hồ cảm nhận được bên trong chứa cái gì, hai vị ra đón chưa lên tiếng, Giản Phàm đã khoác vai Trương Khải: “ Giám đốc Trương, phải ăn kiêng thôi, mỗi lần gặp anh là béo lên một cỡ.”

Trương Khái thấy Giản Phàm thân thiết như thể chưa xảy ra chuyện gì thì thở phào, Giản Phàm lại quay sang chỉ Hà Phương Lộ: “ Trợ lý Hà, bảo Hán Dũng nhà cô, ân tình này phải trả đấy.”

Hà Phương Lộ khẽ gật đầu, biết chỉ chuyện Tiết Hán Dũng hẹn y tới: “ Giản Phàm, anh đừng nghĩ chúng tôi xấu như thế ... Hợp tác cùng phát triển mà, có bí phương của anh và đầu tư của Cửu Đỉnh, không bao lâu sau sẽ hình thành hiệu ứng thương hiệu ở Đại Nguyên, Lục Vị Trai cũng là chế độ cổ phần mà? Đây chẳng phải là chuyện hai bên cùng có lợi hay sao?”

“ Đúng đúng đúng, ông chủ Giản, tuy bây giờ món thịt ngâm thịnh hành khắp Đại Nguyên, nhưng nếu chế biến đóng gói, mang vào siêu thị bán, tương lai có thể mở rộng toàn tỉnh, thậm chí toàn quốc, tương lai vô hạn ...” Trương Khai vẽ ra tiền đồ bao la:

“ Các người vòng đi vòng lại chỉ muốn bí phương chứ gì? Đây này cầm lấy đi ...” Mấy câu này Giản Phàm nghe đã chai tai rồi, đưa cái hộp tới:

Trương Khải ngớ người, rồi rít xua tay không dám nhận, Giản Phàm lại đưa Hà Phương Lộ:” Trợ lý Hà, đây là hàng thật đấy, không muốn à?”

“ Đừng trêu chúng tôi nữa.” Hà Phương Lộ vài phần tức giận, cô không tin Giản Phàm dễ dàng nhả ra thứ giá trị như thế:

“ Ha ha ha, tôi thành tâm cho mà các người không dám lấy, để xem tổng giám đốc Tương có dám không?” Giản Phàm cười lớn thong thả đi tới:

Hai người kia hoang mang nhìn nhau rồi đuổi theo, Hà Phương Lộ đi trước dẫn đường tới phòng bao, cửa mở ra, bên trong phòng đang cười nói liền ngưng bặt. Giản Phàm nhìn liếc qua một vòng rồi đi thẳng vào chỗ ngồi, đặt hộp bạc lên bàn, ra hiệu Hà Phương Lộ đóng cửa lại, nói thẳng vào chủ đề: “ Nhân cơ hội này kết thúc nhanh chóng, hiệu tương La gia vang danh tiên hạ 400 năm, dựa vào bí phương độc nhất vô nhị này, hôm nay tôi vén màn bí ẩn, tìm cho báu vật chủ nhân mới.”

Nói rồi mở hộp ra, bên trong bọc bởi từng tầng lụa vàng, Giản Phàm nhẹ nhàng mở từng tầng thu hút ánh mắt mọi người, chỉ Tằng Nam là nhíu mày không rõ Giản Phàm định làm gì, cảm giác trạng thái của y hơi khác thường. Ai nấy nín thở, đó là truyền thuyết lưu truyền từ lâu, La gia bằng vào bí kỹ bất truyền này đưa tài nghệ nấu ăn lên đỉnh cao, trải qua bao triều đại mà không suy vong, Đây cũng là câu chuyện bi thảm, vì giữ gin nó mà diệt môn, lại trải qua nhiều năm thương hải tang điền tựa như từ nay mãi mãi thất truyền lại lần nữa xuất hiện, ngọt bùi chưa cay trong đó e rằng ai nghe cũng phải nhỏ vài giọt lệ. Lụa đã mở hết, lộ chân tướng, Giản Phàm khẽ đặt cái hộp giữa bàn ăn, cuốn sách mong mỏng, cũ kỹ, đạm mùi năm tháng, chữ "bí chế thập lục vị" hiện ra thang thương, khiến cả phòng im phăng phắc. Đôi mắt như biển sâu của Giản Phàm từ từ nhìn từng người đang chằm chằm hướng về cuốn cổ phổ, có hoang mang, có tham lam, có sùng kinh, đến khi nhìn tới Tương Địch Giai, cô như bị kim đâm, tiềm thức né tránh, như tình cảm tinh khiết nhất vì có ý đồ bất chính dính vào, khiến cô không còn có thể thản nhiên đối diện với chàng trai này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận