Hắc Oa

Q6 - Chương 115: Khuyên lại thành khích. (2)

Dương Hồng Hạnh và Giản Phàm đứng ở đầu giường đối diện với Trần Thập Toàn, thấy Giản Phàm mãi chẳng nói gì, cô khẽ đẩy một cái, giờ thì không chỉ một mà ánh mắt hai người họ đều giống nhau. Vô ích, Sử Tĩnh Viện thất vọng, ai cũng thất vọng, năm ngày qua ai cũng tới rồi, mới đầu cho rằng Trần Thập Toàn vì xảy ra chuyện bẽ mặt nên xấu hổ, nhưng dần mới biết do mầm bệnh tích góp lâu ngày, giờ đột nhiên bệnh tới như núi lửa. “ Mọi người đi đi … “Trần Thập Toàn đột nhiên đưa tay xoa đầu Tiêu Thành Cương ở gần nhất, lắc đầu với bác Giang, sau đó xua tay: “ Đi cả đi.”

Đang nói cười, tất cả trầm mặc đứng dậy, nhưng không ai chịu đi, đứng nhìn nhau, sợ giờ đi rồi, Trần Thập Toàn cả đời sẽ thế này, không vực dậy được nữa. “ Sư phụ. “ Giản Phàm im lặng từ đầu tới giờ mới nói một câu: “ Chúng ta uống vài chén đi.”

Trần Thập Toàn mắt sáng lên, môi mấp máy theo phản xạ điều kiện, khi mọi người còn há hốc mồm ngạc nhiên thì ông ta trừng mắt lên:” Xéo.”

Rồi, cuối cùng cũng không giữ được bộ dạng lãnh đạm buông xuôi mọi thứ nữa, một tiếng "xéo" làm cả đám dở khóc dở cười nhìn Giản Phàm, không biết nên vui hay bực mình, vì rượu mà ra thế này rồi, y còn rủ uống rượu. Giản Phàm nở nụ cười toe toét rất không hợp thời điểm, ngồi xuống bên cạnh Trần Thập Toàn, xua tay: “ Mọi người ra ngoài đi, tôi ngồi với sư phụ một chút ... Chị Sử, chị và Bác Giang cũng ra ngoài đi.”

Đám thanh niên Tiêu Thành Cương, Quách Nguyên đùn đẩy nhau ra trước, bác Giang và Sử Tĩnh Viện còn chưa yên tâm nhìn lại mấy cái bị mời ra nốt, Dương Hồng Hạnh nắm tay Trần Thập Toàn một cái, theo mọi người ra ngoài đợi

Phòng bệnh chăm sóc đặc biệt, điều kiện không tệ, đoán chừng là chút an ủi cuối cùng của trong đội với người cảnh sát già. Giản Phàm đóng cửa lại, lúc này Trần Thập Toàn đã nằm xuống, kéo chăn lên, muốn giả chết không để ý tới y, ông già này giờ đối đãi với ai cũng thế, đừng nói Lục Kiên Định, đoán chừng Ngũ Thần Quang tới chỉ thêm vài tiếng ậm ừ thôi. “ Sư phụ, tôi không tới đây khuyên giải chú, khó chịu với tôi làm gì?” Trong phòng chỉ còn hai người, nói chuyện cũng thuận tiện, nếu không có người khác, hơi chút lại trừng mắt với lườm nguýt còn làm ăn được gì: “ Chú cần gì khuyên, đúng không, chú là ai chứ, bao nhiêu tội phạm thành ma dưới súng của chú rồi, sóng gió gì mà chú chưa trải qua, chẳng lẽ hai chai Nhị oa đầu thôi mà đã gục rồi à? Chú, mọi người đi hết rồi, mấy người muốn khuyên chú đi hết rồi.”

Quả nhiên Trần Thập Toàn khẽ "hừ" một tiếng ngồi lên, có chút ngại ngùng nhìn đứa đệ tử quần âu, sơ mi trắng, tinh thần sáng láng, không hề giống cái dáng vẻ nghèo đói sa sút mấy năm trước.
Bạn cần đăng nhập để bình luận