Hắc Oa

Q4 - Chương 144: Đùa chơi tình thật. (3)

“ Cái này ... Không thành vấn, em có thể học được, không học được thì em cũng đóng giả được. “ Giản Phàm tức thì làm vẻ mặt tự tin nghiêm túc, thần khí ngời ngời, chỉ là được vài giây đã tự nhìn ra sơ hở xìu xuống: “ Không xong, không làm giả được, anh trai chị biết quá rõ em là ai rồi, càng đóng giả chỉ càng thêm mất mặt. Đúng rồi, anh trai chị không thành vấn đề, anh ấy còn xúi em theo đuổi chị.”

-“Anh tôi nghe cha mẹ tôi.” Tương Địch Giai phủ nhận ưu thế duy nhất của Giản Phàm:

Giản Phàm không biết nói sao, với điều kiện của y bây giờ muốn làm cha mẹ người ta thích quá khó, không phải vấn đề quyết tâm hay không, mà vấn đề hiện thực. Tương Địch Giai thêm một câu:” Có điều cha mẹ tôi đa phần rất nghe theo tôi.”

Giản Phàm ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm ánh mắt mang đầy vẻ trêu chọc của Tương Địch Giai, kêu oan:” Chị, chị đừng có chợt lên chợt xuống như vậy được không, làm tim người ta đập loạn xạ, chị cố ý đấy à?”

“ Thế bây giờ đã có dũng khí chưa?”

“ Chỉ có dũng khí thì ích gì, vì như một người có quyết tâm lên trận giết địch, nhưng trong tay không có gươm giáo giáp trụ thì dũng khí cao tới mầy cũng chỉ đâm đầu vào chỗ chết, cơ hội làm lại cũng không có. Cho em thêm thời gian vũ trang, em có một vụ án khó nhằn, trong tay còn có bí phương thất truyền mấy trăm năm ...”

“ Suỵt, mau mau, cha tôi về rồi.”

Tương Địch Giai nghe thấy tiếng chìa khóa tra vào ổ thì thất kinh cắt ngang kế hoạch vĩ đại của Giản Phàm, hai người cứ như ăn trộm nhìn ngó lại bản thân xem có sơ hơ gì không, sau một hồi kinh hoàng đứng thẳng lên. Vừa mới đi được hai bước thì cửa mở, một ông già tóc hoa rẫm, mặt đầy nếp nhăn nhưng khí sắc rất tốt, nhíu mày nhìn Giản Phàm có chút bất ngờ. “ Cha, đây là Giản Phàm bạn con. “ Tương Địch Giai vội giới thiệu, sau đó đá Giản Phàm một cái:

Giản Phàm vội vàng cúi gập mình 90 độ: “ Cháu chào bác ạ.”

“ Ừ, chào cháu, tới chơi với Giai Giai à?”

Tương Địch Giai biết Giản Phàm chưa vũ trang, nên không ép y ra trận ngay, vội nói: “ Con đưa cậu ấy về ạ.”

“ Ừ, muộn rồi, cháu đi đường cẩn thận nhé. “ Ông già rất hiền hòa, khách khí một câu rồi đi vào phòng:

Đôi nam nữ rón rén ra khỏi nhà, vừa mới đóng cửa lại liền thở phào, Giản Phàm vỗ vỗ ngực, vừa rồi suýt đứng tim chứ đâu đùa: “ Chị, cha chị rất hiền hòa, hẳn là dễ nói chuyện.”

“ Đừng có mà tưởng bở, cha tôi khó tính lắm đấy, học sinh ông ấy dạy, thi được 80/100 điểm thì ông ấy cũng không khách khí, anh tôi lớn như vậy rồi mà vẫn sợ cha tôi đấy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận