Hắc Oa

Chương 208: Mỹ nữ bán bia

"Tôi còn phải tiếp khách khác."
Giản Phàm đặt bát mỳ xuống, cười nhẹ rồi xoay người đi:
Lúc mới đi thì Tương Địch Giai chẳng muốn ăn, bây giờ thực sự cảm thấy đói rồi, thong thả gắp sợi mì cho vào bát, múc ít nước rồi ghé miệng tới cắn một miếng nhỏ. Sợi mỳ trơn mà dai, nước canh đậm đà không ngấy, rau xanh thanh thanh sảng khoái, cứ ăn rồi một giọt nước mắt không biết vừa chảy ra hay là sớm tích ở khóe mắt nhỏ xuống. Thời gian quay chạy ngược chạy xuôi làm Tương Địch Giai cảm giác tâm lực kiệt quệ, lúc thuận lợi thì bạn bè khắp nơi, khi gặp nạn lại bỏ mặc anh trai nằm bệnh viện, mẹ cũng nằm viện, cha và chị dâu phải chăm sóc, chỉ còn một mình đàm phán như cãi nhau với nhà tiêu thụ tuyến dưới. Tòa án điều tra hỏi đi hỏi lại mãi cũng chỉ mấy lời mỏi mệt đó, khách sạn gần như đóng cửa, lòng người bất ổn, Tương Địch Giai không biết mình còn cầm cự được bao lâu ... Có điều lúc này cô không cần phải nghĩ tới mấy chuyện đó, có thể thưởng thức một bát mỳ lớn, trong khung cảnh huyên náo ồn ã, lại cảm thụ được lắng dịu trong lòng. Mỹ nhân khuynh đảo, mắt vương dấu lệ, còn cả với loại thân phận như thế mà ăn bát mỳ rẻ tiền một cách ngon lành, làm Hoàng Thiên Dã không cách nào hiểu nổi chuyện này là sao, lén lút tới bên Giản Phàm hỏi nhỏ:
"Oa ca, chuyện gì vậy?"
"Chuyện gì là chuyện gì?"
"Mày giả ngốc đấy à, cô gái kia là sao?"
"Có sao đâu."
Hoàng Thiên Dã nghe mà lửa giận bùng lên, cái mắt nhỏ tí trừng lớn, áp giọng nói rin rít như rắn phun nọc:
"Còn phải nói nữa sao, đến thằng ngốc cũng nhìn ra mày vừa cướp đoạt trinh tiết của người ta, sau đó người ta khóc chết đi sống lại, bị mày lời ngon tiếng ngọt lừa gạt đúng không? Mày có chút lương tâm được không, lấy một bát mỳ ra chiêu đãi người ta à? Không có tiền thì mày nói một tiếng, cô gái xinh đẹp như thế mà mày dẫn tới chỗ này trà đạp, ông trời không tha, người người phẫn nộ."
Giản Phàm vừa bực mình lại vừa buồn cười, thế những một giai nhân tuyệt mỹ ăn bát mỳ rẻ tiền tới mức lệ long lanh thì chẳng ai cười nổi:
"Lão tam, mày đừng có suy bụng ta ra bụng người, tao không như mày."
"Hừ, mày còn không bằng tao, tao nói này Oa ca, đến giờ tao bây nghi ngờ có phải mày cố tình gây chuyện để chia tay với Hương Hương, mày muốn đổi bạn gái phải không? Mẹ nó rau ngon bị lợn gặm hết ... Đời đúng là bất công."
Hoàng Thiên Lý hậm hực quay đầu lại, giật nảy mình nhìn mỹ nữ đã ăn xong đứng sau mình cầm cái bát đã ăn sạch sẽ, rối rít nhận lấy:
"Không cần khách khi, để tôi."
"Để tôi."
Tương Địch Giai cúi người rửa bát, còn nở nụ cười thật ngọt với Giản Phàm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận