Hắc Oa

Q7 - Chương 012: Tam cố thảo lư. (1)

Có chút sợ sệt lên lầu, Lục Kiên Định đi thật chậm, nhưng đường có xa thì đi mãi cũng phải tới, huống hồ chẳng xa, tới khi gõ cửa văn phòng bí thư Ngũ cũng soạn xong báo cáo trong đầu. Chín ngày công tác khổ không kể siết nhưng báo có chỉ chín phút đã hết, hình như chưa được 9 phút, Ngũ Thần Quang nhận được cú điện thoại đứng lên an ùi Lục Béo: “ Vất vả rồi, về nghỉ ngơi trước đi, chuyện này dễ như thế đã không kéo dài bao lâu.”

Lục Kiên Định đôi phần xấu hổ: “ Bí thư Ngũ, tôi không ngờ rằng lại khó như thế, gây thêm phiền toái cho bí thư rồi.”

“ Hà hà, đừng có gánh nặng tư tưởng cũng đừng để ảnh hưởng công việc hàng ngày, có người dám làm là tốt rồi, đi nghỉ đi.”

Bí thư Ngũ vẫn giống như nhiều năm trước an bài lái xe về nhà, hiền từ thân thiết, xem ra có vẻ không sốt ruột, Lục Kiên Định thầm yên tâm, cuối cùng vẫn là lãnh đạo cũ tốt, không trách gì. Người xuống nhẹ lòng, người lên thì bận lòng, vẻ mặt Ngũ Thần Quang giống Lục Kiên Định lúc nãy, cân nhắc ăn nói ra sao với cục trưởng Cái. Kỳ thực không cần Lục Kiên Định báo cáo, chuyến đi này sớm được đám tổ viên ngày ngày gọi điện cho đồng nghiệp ở nhà than phiền kể lể rồi, nay trên ghẹo thôn cô, mai thì bị chó cắn, tiêu chảy tập thể, sớm thành trò cười truyền đi khắp ngóc nghách, thế nên mới phải triệu tập gấp họ về … người do mình cử đi, giờ thành trò hề, Ngũ Thần Quang tức giận lắm, nhưng không trách được, dù sao người ta cũng đứng ra ủng hộ lãnh đạo cũ, giờ mà trách, vè sau ai đứng ra nữa. Gõ cửa mấy cái, lát sau có tiếng đáp, Ngũ Thần Quang đi vào, cục trưởng Cái ra hiệu đợi một lúc, nghe thấy ông ta tự tin nói vào điện thoại:” .. Sở trưởng Cao yên tâm, giai đoạn một rất có hiệu quả, chúng tôi nắm lượng lớn tư liệu rồi, bước tiếp theo mở rộng phàm vi đào sâu tìm kỹ ... Vâng, tôi biết, chúng tôi nhất định làm được.”

Cúp điện thoại đánh cạch, nụ cười cục trưởng Cái biến mất, cảm khái:” Một ngày bốn năm cú điện thoại thúc giục, đâu phải tìm người mà là ép người .... Bí thư Ngũ, lãnh đạo khác có thể ngồi ngoài, anh không thể buông tay đâu nhé, cục trưởng Lương khi giao lại nhiệm vụ có dặn tôi, gặp chuyện khó phải thỉnh giáo anh ... Giờ Giản Hoài Ngọc mượn cớ tìm người thân vô hiệu, vướng bận chuyện nhà, thế nên đàm phán hợp đồng đưa vào kỹ thuật cao gì đó bị dừng rồi, chuyện nhà gì chứ, rõ ràng là gây áp lực với địa phương, sở ép chúng ta, chúng ta ép ai? Ép quá, sợ không ai làm nữa.”

Cái mũ bảo vệ kiên thiết kinh tế chụp xuống, anh không muốn cũng phải làm, lời rất bất đắc dĩ, Ngũ Thần Quang mỉm cười: “ Cục trưởng Cái, tôi có người tiến cử, không biết anh có dùng không thôi.”

“ Dùng, sao lại không?
Bạn cần đăng nhập để bình luận