Hắc Oa

Q7 - Chương 067: Không được như ý muốn.

“ Dù thế nào cũng có kết quả tốt, trình độ cha vợ cậu không tệ, nếu không lật thuyền thì đã lên tới phó sở, hôm nào tôi hẹn ôn chuyện cũ ... Mà Giản Phàm này, cậu trấn định thật đấy, tìm được Giản Nhị Lư rồi lại không thấy cậu đâu, thậm chí còn không hỏi han gì nữa.”

“ Giao dịch đã hoàn thành, sau đó là chuyện của mọi người, giờ người ta đại đoàn viên, cháu góp vui làm gì ... Chú Ngũ này, tốn nhiều ngày thế?” Giản Phàm thắc mắc:

“ Cẩn thận mà, giám định DNA rồi xác nhận tình tiết liên quan, bệnh gan của Giản Nhị Lư đã rất nghiêm trọng, bệnh tình của Giản Liệt Sơn không nhẹ, đều có tuổi rồi, bác sĩ không chịu nổi kích động, nên phải chuẩn bị vẹn toàn, hai anh em họ có thể chống chọi tới hôm nay không dễ dàng .. Cám ơn cậu nhé Giản Phàm.” Ngũ Thần Quang giải thích rất tùy ý, thêm vào lời cám ơn trịnh trọng, với thân phận của ông ta khó nói ra câu này:

Giản Phàm nghiêng người sang nhìn ông ta, hài hước nói:

“ Chú Ngũ, cám ơn gì thế, lúc bán mạng cho chú có được câu cám ơn nào đâu.”

“ Ha ha ha, cậu hi vọng được lãnh đạo cám ơn à? Có điều lần này thực sự phải cám ơn cậu rồi, cả đời làm cảnh sát, nuối tiếc nhất, thất bại nhất của tôi là không giữ được cậu.” Ngũ Thần Quang buồn bã, càng trưởng thành hào quang trên người chàng trai này càng rực sáng, như rượu lâu năm mỗi lúc một thuần:

Chuyện đã qua nửa thập kỷ rồi, không ngờ Lão Ngũ vẫn còn vấn vít tự trách như vậy, Giản Phàm tỏ ra thoải mái an ủi: “ Mỗi người có chí riêng, vả lại cháu mà còn làm cảnh sát chỉ khiến chú đau đầu thôi, chú có khí không lên được chức này, mà cháu cũng không có tiền như bây giờ. Chú Ngũ này, chuyện Bắc Thấm Phường ra sao rồi?”

“ Đừng nhắc nữa.” Quả nhiên vừa hỏi là Ngũ Thần Quang xua tay, có vẻ không vui: “ Lại là vụ án phức tạp, dây dưa, giờ gia quyến không phát tang, đứa con trai dẫn mẹ đi khắp nơi tố cáo, chính phủ khu đùn đẩy cho công ty giải tỏa, công ty giải tỏa không nhận, đổ cho nhà khai phát và người giải tỏa thỏa thuận với nhau, mà nhà khai phát là ai? Một người dân thường sao đấu nổi với công ty lớn như thế ... Đùn qua đẩy lại, giờ hay rồi, đánh chết người còn là thân thích của Giản thị, đến cục cũng chịu.”

“ Chẳng qua chỉ là trừng phạt hung thủ, bồi thường nạn nhân thôi mà, sao lại khó?”

“ Khó thì không khó, nhưng ai bồi thường đây? Tiền thì dễ, nhiều người sẵn sàng bỏ tiền cho yên chuyện, nhưng ai bỏ ra tương đương với người đó nhận trách nhiệm, cái này không ai muốn.” Ngũ Thần Quang than phiền, công kiểm pháp tam quyền phân lập, tác dụng của cảnh sát rất hữu hạn, trách nhiệm lại lớn, hơi tí giơ đầu ra chịu báng:

“ Chú Ngũ, Hà Lượng cố ý đánh chết người, chứng cứ rành rành, Hà Hiếu Lâm tham dự giải tỏa, đó là sự thực, cục không cần ném chuột sợ võ đồ. “ Giản Phàm hạ giọng xuống: “ Thẳng tay mà làm đi chú, Giản Hoài Ngọc mong hai người đó bị xử bắn còn chẳng được.”

“ Sao thế được?”

“ Tại sao lại không, tốn tiền cứu họ ra để chia mất tài sản của mình à?”

Ngũ Thần Quang giật mình, trước đó chỉ nghĩ tới vấn đề ông cụ gần đất xa trời muốn tìm người thân thất lạc, quên mất còn vấn đề gia sản, Giản Liệt Sơn mười mấy năm tìm em, có khi đúng là muốn chia một phần tài sản cho họ, vấn đề này cũng không ai muốn nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận