Hắc Oa

Q7 - Chương 041: Gian tình ở thôn quê. (1)

“ Anh Cương, còn bao xa nữa mới tới nơi?”

“ Gần lắm rồi, mười mấy dặm nữa.”

“ Nơi này quay Tiên Kiếm Kỳ Hiệp thì hơi bị chuẩn đấy, chẳng cần phối cảnh.”

“ Giờ mới biết à, mày tưởng anh về nghỉ phép chắc?”

“ Hi hì, em theo cũng đâu phải nghỉ phép.”

Một chiếc SUV của đội trọng án, xuất phát từ 4 giờ sáng, đi suốt không nghỉ, tới xã Giản Bảo thì đã gần 10 giờ. Tiêu Thành Cương lái xe thẳng đến thôn Tiểu Lương Trang, trên xe là Sử Tĩnh Viện của đại đội một, Hành Lương Đức của đội trọng án, cùng cảnh sát viên làm kỹ thuật, họ Trần tên Ngạo, có điều trước mặt mấy cảnh sát lâu năm không ngạo tí nào, còn có chút rụt rè. Đường thì không xa, nhưng đi thì không dễ, mấp ma mấp mô xe không tăng tốc được, đi hơn một tiếng, giữa trưa vào tới thôn, meo theo đường thôn tới tận ủy ban thôn, bóp còi vài cái, vừa xuống xe thì Giản Phàm thò đầu ra. Sử Tĩnh Viện vui vẻ vẫy tay, cô cảnh sát giống Lara Croft năm xưa tới huyện Ô Long khi Giản Phàm còn là hiệp cảnh, giờ đã là gái già ế sưng rồi, nhưng vẫn xinh đẹp điềm đạm như xưa. Hành Lương Đức thì không phải ai lạ, từng bị Giản Phàm đốt xe đổ tội, giờ ra dáng lắm, bớt non nớt không ít. Chỉ một người mới Giản Phàm không nhận ra, mặc cảnh phục mùa hè mát mẻ, cảnh sát hình sự khác với cảnh sát thường. Cảnh sát thường chỉ sợ người khác không biết mình là cảnh sát, còn cảnh sát hình sự chỉ sợ người khác nhận ra mình là cảnh sát, nên ăn mặc thế này hoặc là nhân viên cơ quan, hoặc người mới, giống Giản Phàm trước kia mới làm cảnh sát suốt ngày mặc cảnh phục đi khoe vậy. Giản Phàm ôm Hành Lương Đức nói một câu hoan nghênh, tới Sử Tĩnh Viện cũng giang tay cười toét miệng: “ Chị Sử, ôm một cái kiểu đồng chí thân tình đi, dù sao chị cũng là danh hoa vô chủ.”

Sử Tĩnh Viện vui vẻ ôm Giản Phàm một cái, còn khẽ bẹo má, thân thiết mắng: “ Trình độ không tăng lên, chỉ có cái mặt là dày hơn.”

Giản Phàm cười hì hì ôm vai cô, hết sức thân thiết:” Chị Sử, sao tới giờ vẫn giữ cái phòng không, xinh đẹp hiền dịu như chị, nam nhân xếp hàng cả đống, chẳng lẽ vì đợi đội trưởng Tần? Em bảo chị này thằng cha ấy chỉ được bề ngoài hùng tráng thôi, con người nát lắm, chị tội gì … Ái, ái, em biết, em biết, không dám ý kiến nữa đâu! …”

Nói ra Giản Phàm thực sự khâm phục chị Sử, chuyện này trong hệ thông công an dần biết hết, gia đình cô không chấp nhận Tần Cao Phong, Tần Cao Phong thì cứng đầu không chịu nhún nhường.
Bạn cần đăng nhập để bình luận