Hắc Oa

Chương 267: Rối rắm bế tắc (1)

"Cái gì?"
Chi đội trưởng Ngũ quát lên, vỗ bàn sầm một cái:
"Công thần vụ án tiền giả, công thần vụ án lừa gạt cướp của, chưa đầy một năm góp công phá hai vụ án lớn mà lại đi quản lý hồ sơ à?"
"Chi đội trưởng, tôi cũng là công thần, không phải tôi đi trong kho súng à? Có gì đâu, thế nào cũng phải có người làm chứ, đội tôi kinh phí không đủ, cậu ấy còn kiêm luôn đầu bếp kìa."
Đây có thể xem như ngôn ngữ phản động của một cảnh sát bất đắc chí, bình thường Trần Thập Toàn rất bất mãn với lãnh đạo, ở trong kho vũ khí chửi bới suốt:
"Được, được, được ... Tôi không tranh cãi với anh nữa, bây giờ là lúc cần người, anh đừng gây thêm loạn cho tôi, Giản Phàm đã có thể tiếp cận tư duy của nghi phạm, vậy bảo cậu ta mau tới đây báo danh. Vào thời khác mấu chốt này đừng nói chuyện kinh phí xăng xe với tôi, anh là đồng chí lâu năm, sao không có tí giác ngộ nào?"
Chi đội trưởng Ngũ nghiêm mặt giáo huấn:
"Chi đội trưởng, anh không cần gấp, khi tôi tới đây thì Hồ Lệ Quân cũng tới đại đội một kéo Giản Phàm đi rồi, người đội trọng án đã nhìn trúng cậu ta từ lâu."
Trần Thập Toàn giờ mới biết vì sao mọi người vội vàng đi tìm Giản Phàm như thế, thấy nở mày nở mặt vài phần:
Chi đội trưởng lập tức gọi điện xác nhận, sau đó yên tâm. Phòng hồ sơ nằm ở góc tây bắc chỗ khuất nắng trên tầng 2 của đại đội một, giữa ban ngày cũng phải bật đèn. Khi Hồ Lệ Quân mặt đầy vẻ khẩn cấp đẩy cửa phòng hồ sơ đi vào thì người của ban CCIC đã rời đi, Giản Phàm đang cẩn thận sắp xếp từng tập hồ sơ cho vào ngăn kéo, trên bàn là chiếc laptop chạy rồ rồ như máy cày, phát ra âm nhạc không lời. Gian phòng hồ sơ này rất sạch sẽ, ngăn nắp, Hồ Lệ Quân không kịp để ý rồi, đóng ngay cái laptop ầm ĩ kia lại. Giản Phàm đang ở lối đi giữa các tủ hổ sơ, thò đầu ra liền vui vẻ gọi:
"Chị Hồ, sao lại tới đây?"
"Ra đây."
Hồ Lệ Quân ra lệnh:
Giản Phàm không ra mà còn nói:
"Tôi chưa xếp xong hồ sơ."
"Cậu ra đây cho tôi, bây giờ tôi chính thức thông báo cho cậu, chi đội lâm thời điều động tới tổ thực địa của chuyên án dùng súng cướp tiền 6.24 cậu đi theo tôi."
Hồ Lệ Quân không nhiều lời, kéo xềnh xệch Giản Phàm ra khỏi phòng, xuống lầu, lên xe:
Giản Phàm đi theo chẳng nói năng gì, có vẻ không được hài lòng cho lắm. "Giản Phàm."
Hồ Lệ Quân vừa khởi động xe vừa nhìn Giản Phàm qua gương chiếu hậu, cũng rất không vui:
"Cậu đã có phán đoán về vụ án này, vì sao mấy tiếng trước không nói trên hội nghị, cậu tham gia cơ mà?"
"Nói rồi, sư phụ tôi nói thay tôi, nhưng không ai tin, tôi biết phải làm sao? Lãnh đạo ngồi đầy phòng, họ nói chị đúng thì chị đúng, họ nói chị sai thì chị cãi nhau với họ được à?"
Giản Phàm bĩu môi:
Hồ Lệ Quân xưa nay nói chuyện luôn hung hãn:
"Chuyện liên quan tới mạng người và số tiền 200 vạn, dù không ai tin thì cậu cũng phải hết sức tranh đấu chứ."
"Chị Hồ, chú Trần tư cách lão làng rồi mà nói còn chẳng ai tin, đội trưởng tôi thì đã nghe tôi nói khi đó, vậy mà anh áy không thèm lên tiếng, tôi là cảnh sát thực tập còn chưa lên chính chức, tôi đi cãi nhau với ai?
Bạn cần đăng nhập để bình luận