Hắc Oa

Chương 283: Nghỉ phép dài hạn (2)

Hồ Lệ Quân nghe lại cười:
"Đó là vì em không hiểu cậu ta thôi, Giản Phàm tuy tham ăn lười làm, nói năng linh tinh, nhưng khi làm việc gì thì rất kiên định hết mình, chỉ là cũng đa sầu đa cảm quá, cậu ấy sẽ điều chỉnh lại."
"Không phải, em thấy anh ấy căn bản không thích phá án, em thuật lại vụ án, anh ấy không thích nghe."
Dương Hồng Hạnh nói ra băn khoăn của mình, Giản Phàm làm cô có cảm giác không yên tâm, như thể y có thể cởi bộ cảnh phục bỏ đi bất kỳ lúc nào:
"Ai cũng thế cả, chị cũng phản cảm lắm, nhưng có thể làm gì khác chứ, nghề của chúng ta mà. ... Kệ cậu ấy đi, lâu dần sẽ thích ứng thôi."
Hồ Lệ Quân không quá để tâm, thu dọn hết đồ đạc, mang mấy chiếc laptop, đoàn người rời bệnh viện. Nói là kệ Giản Phàm chứ Hồ Lệ Quân không yên tâm được, giờ cơm tối tranh thủ cùng Dương Hồng Hạnh, Quách Nguyên, Vương Minh, Tiêu Thành Cương về đại đội một thăm Giản Phàm, nhưng người đi nhà trống rồi, trong phòng dọn dẹp sạch sẽ, chăn đệm gấp chỉnh tề, vội vàng xuống bếp tìm. Bác Giang mặt đầy nếp nhân cười thành đóa hoa:
"Xin nghỉ phép dài hạn rồi."
"Nghỉ phép vào lúc này? Lại còn dài hạn?"
Hồ Lệ Quân ngạc nhiên tột độ, bây giờ bọn họ đã khóa chặt nghi phạm, chỉ cần tham gia vào đội truy bắt, lần này chắc chắn có được phần thưởng cá nhân, đó là vinh dự lớn cũng là bước tiến quan trọng trong sự nghiệp Giản Phàm:
"Ừ, tôi xin phép cho cậu ấy, đội trưởng cũng đồng ý, không nói cho mọi người à?"
Bác Giang nhiệt tình mời mọi người ngồi xuống ăn cơm:
Mấy người kia cứ ngớ ra nhìn nhau, Hồ Lệ Quân cấp thiết kéo bác Giang sang một bên, liên tưởng tới lời của Dương Hồng Hạnh cấp thiết hỏi:
"Bác Giang, rốt cuộc là sao? Cậu ấy có vấn đề gì à?"
"Sao là sao, nhớ cha mẹ nên về thăm thôi mà."
Bác Giang trả lời tùy ý:
"Sáng nay tôi qua phòng trò chuyện, cậu ấy nói lâu rồi chưa về nhà, muốn về một chuyến xem sao nhưng không dám nói với đội trưởng, nên tôi xin phép hộ."
Hồ Lệ Quân dở khóc dở cười, cô còn định tới tìm Giản Phàm thảo luận vụ án, trách:
"Bác Giang, sao bác làm thế, đang lúc cần người. Giản Phàm rất quan trọng với vụ án này, hầu hết các manh mối quan trọng đều do cậu ấy tìm ra."
"Này, tuổi nghề của tôi còn nhiều hơn tuổi đời của mấy đứa, tôi không hiểu mình đang làm gì sao, đội trưởng cũng đồng ý rồi."
Bác Giang thấy đám trẻ tuổi cứ nhìn mình oán trách, sôi máu vớ lấy cái chổi:
"Cút, cút hết đi, làm cảnh sát không có nghĩa là lục thân bát nhận, Giản Phàm là đứa sống tình cảm, ở điểm này nó hơn mấy đứa. Cút đi, có bản lĩnh thì cứ phá án, khỏi cần ăn nữa, cũng khỏi cần người nhà nữa. Cút hết!"
Thế là một đám cảnh sát bị bác Giang đuổi ra ngoài, đến cơm cũng không cho ăn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận