Hắc Oa

Chương 112: Ăn một lần, nhớ cả đời. (1)

Nhìn Hạnh Nhi giống đang làm nũng, Giản Phàm dù xót tiền cũng đáng, huống hồ số tiền này so với tiền y kiếm được hiện nay chẳng đáng là bao, bây giờ khác rồi, lối tư duy tiêu tiền cũng phải thay đổi, nếu không ảnh hưởng tới cả cuộc sống lẫn kinh doanh. Giản Phàm cũng đang từ từ điều chỉnh bản thân: “ Tốn gì, em đừng nhìn chỉ nhìn giá, cái phòng này ít khách lắm, anh bao cả tháng giám giá chỉ còn 70 % thôi.”

“ Như vậy cũng không rẻ, ở một tối những hơn 1000, quá xa xỉ.” Tiêu pha hoang phí thế này, Dương Hồng Hạnh giảu môi không vui, ở một tháng bằng lương cả năm của khối người, nghĩ mà sợ:

“ Anh thấy đáng là được, không thể bạc đãi Hạnh Nhi của anh được, thừa nhận đi, em rất hưởng thụ đúng không?” Giản Phàm háy mắt:

“ Tự đắc ... “ Dương Hồng Hạnh tuy tiếc tiền, nhưng mà lòng ấm áp, nhìn đôi mắt gian tà của Giản Phàm biết ngay không có ý tốt, lườm một cái, không nhịn được cười. Vì cái lườm này thành động tác ngầm giữa hai người, trước kia bị cô lườm thế nào cũng khẩn trương, giờ thì mặt dày rồi, đang chu môi ra hôn gió, ngay cả cái lườm cũng đầy phong tình. “ Hạnh Nhi này.”

“ Sao?”

Cái mũi thẳng nho nhỏ, đôi mắt long lanh nước, Hạnh Nhi luôn ngồi ngay ngắn không bao giờ có ánh mắt hay ngôn ngữ khiêu khích, vậy mà nhìn vị trí nào cũng giống đang khiêu khích mình, Giản Phàm nuốt nước bọt: “ Có hài lòng với hoàng tử bạch mã em chọn không?”

“ Xì, bạch mã cái gì, có mà hoàng tử thịt đầu lợn ấy, à không, đầu bếp thịt đầu lợn ấy. “ Dương Hồng Hạnh bị chính câu nói bản thân làm bật cười:

Giản Phàm mặt dày sán tới: “ Ha ha ha, vậy thì em thành thịt đầu lợn nương tử rồi, lại đây nương tử, cho đầu bếp sờ, ha ha ha.”

Trời nóng, lòng người dễ nóng, mà Dương Hồng Hạnh lại chỉ mặc chiếc quần jean ngắn màu trắng, khoe trọn đùi trắng nõn nà, lại còn mặc chiếc áo thun bằng vải nhẹ dán lên đồi ngực, từ đường cong êm ái kia nhìn ra rõ ràng nhìn ra cô không mặc áo lót, vì núm vú của cô rất nhỏ nên không lộ ra dấu vết, thế là đủ giết người rồi. Giản Phàm bò tới, Dương Hồng Hạnh co chân đá, bị tóm chân kéo khỏi chỗ, không hiểu sao mà cô dễ dáng bị kéo đi, Giản Phàm đang mừng thầm bị cô vắt tréo chân trở mình, thành cưỡi lên người Giản Phàm, Giản Phàm ở trên hay ở dưới đắc ý như nhau, đựa tay sờ cái đùi săn chắc:” Nghĩ lại anh kiên nhẫn không sờn, quyết chí không đổi, anh bội phục chính mình ... Mà năm xưa sao em có tuệ nhãn nhận ra anh hùng, yêu một lần mà nhìn trúng anh luôn hay vậy?”

“ Hi hi ... Đáng ghét, ai nhìn trúng anh, cái đồ lăng nhăng em không thèm tính chuyện cũ, còn nói mình kiên nhẫn không sờn.”

“ Em có cảm thụ rõ ràng, đâu phải chỉ anh nói.”

“ Nào có.”

“ Còn không à, hôm qua trên giường em còn nói, lúc nữa, lúc nữa, nhịn chút nữa, em chưa tới, anh phải cắn răng nhịn tới khi em tới mới ... Á ...”

Giản Phàm nói một câu lưu manh, chuốc lấy sự dày vò tàn tệ của Hạnh Nhi, nhưng mà cho dù cô luyện không thủ đạo, cũng sao đấu lại Giản Phàm ngày ngày cầm dao.
Bạn cần đăng nhập để bình luận