Hắc Oa

Q 7 - Chương 025: Khó phân thật giả. (2)

“ Cho nên anh chuẩn bị nghỉ hưu sớm, chuyện làm ăn để cho Trương Vân và đám đầu bếp, ngày ngày đưa vợ đi du lịch, theo Đường Đại Đầu câu cá, cùng xen múa khóa thân à?” Tằng Nam khẽ hừ mũi, giọng có chút ghen tuông, tất nhiên là ghen với Dương Hồng Hạnh rồi, qua lời Đường Đại Đầu cô biết vợ chồng nhà người ta sống hạnh phúc mỹ mãn ra sao, cái tên đầy thói hư tật xấu năm nào giờ thành người chồng gương mẫu:

Thế có đáng ghét không cơ chứ? “ Ừ, thế không phải tốt à, huống hồ ngành ẩm thực này số lượng mà lớn lên là không đảm bảo được chất lượng, mở rộng thêm khó tránh khỏi món ăn đi xuống, điều đó tôi không cho phép.” Giản Phàm ở mặt ăn uống có cố chấp riêng:

Tằng Nam thấy Giản Phàm nói tiêu sái như thế thì thắc mắc:” Vậy sao anh còn lấy 2000 vạn của người ta?”

“ Sái thoát chưa triệt để, không chịu nổi dụ hoặc chứ sao?” Giản Phàm cười ngượng: “ Tôi muốn sống thoải mái hơn, chứ đâu phải thành thánh, bây giờ có cơ sở vật chất rồi mới bốc phét mấy câu này, đổi lại mấy năm trước nói ra cô cũng khinh tôi.”

Tằng Nam phì một tiếng, che miệng cười dài, kéo Giản Phàm lên: “Được rồi, về ăn sáng, anh là người phàm tục thôi, đầu thai vẫn thế, nói thẳng là tham tiền đi, ai chê cười anh chứ.”

“ Cô xem con người cô kìa, tôi thực sự không tham tiền, chẳng qua con số quá lớn không kiềm lòng nổi, nói thật với cô nhé, tôi nghĩ ông ta giàu thì giàu, bỏ ra một hai nghìn vạn phải cân nhắc, ai nghè người ta đưa thật ... Làm tôi cưỡi hổ khó xuống, giờ không tìm ra cái gì thì mất mặt lớn.” Giản Phàm phủi mông đứng dậy:

Tăng Nam vỡ lẽ, chỉ mũi Giản Phàm:” Hiểu rồi, cho nên anh mới chỉ gọi thêm hai người anh em thân thiết, cùng với người tùy tòng không thể không theo là tôi, chủ yếu vì sợ mất mặt chứ gì?”

Chuyện này có quá nhiều yếu tố không xác định, không kiểm soát được, dù cố hết sức vẫn phải đợi may mắn có mỉm cười không, Giản Phàm thẳng thắn thừa nhận:” Còn gì nữa, trống giong cờ mở mà đi, sau đó trắng tay về ăn nói ra sao?”

Tằng Nam thấy qua một thời gian nữa mà vẫn không có gì thì đúng là cưỡi hổ khó xuống rồi, an ủi: “ Dù sao tiền đã tặng anh, không tìm được cũng phát tài lớn.”

“ Làm thế sao được, ông cụ sắp chết đang chờ tin kìa, làm thế còn là người sao? Nếu không tìm được, trừ chi phí ra, tôi sẽ trả lại hết ... Nếu chỉ có Giản Hoài Ngọc thì tôi đã lấy tiền không làm gì rồi, nhưng mà còn ông cụ ... Ài thôi, chuyện đã qua thù dai làm gì?” Giản Phàm cứ vừa đi vừa nói lúc không nghe thấy động tĩnh gì mới phát hiện Tằng Nam đã dừng lại từ lúc nào, đang si mê nhìn mình, rất vui vẻ, rất tán thưởng, ánh mắt hai người chạm nhau, Giản Phàm mỉm cười: “ Đâu cần sùng bái tôi như vậy, con người tôi cũng tạm được thôi.”

“ Biết thừa anh, cầm không được, bỏ không nỡ.” Tằng Nam oán trách một câu tựa hồ có thâm ý nào đó, hỏi: “ Biết vì sao Giản Hoài Ngọc dám đưa tiền cho anh không?”

“ Vì sao?”

“ Ông ấy vốn không tin anh, có điều sau khi nói chuyện với chú Lý liền quyết định, chú Lý từ lâu nhìn thấu anh rồi, tài hoa lớn thành tựu nhỏ, miệng độc lòng mềm, làm việc không đủ tàn nhẫn ... Đã cho anh rồi còn đi trả lại? Uổng công đi một chuyến à ... Hừ, chẳng buồn nói với anh nữa.”

Tăng Nam giáo dục chỉ thấy Giản Phàm cười ngốc nghếch, toàn thân chẳng có lấy một chút thông minh tinh quái thường ngay, hậm hực quay đi:

Con bà nó, dám bình luận lão tử như thế, đợi tôi gặp ông cho ông biết thế nào là tàn nhẫn, Giản Phàm lẩm bẩm đi về, tuy thế cũng biết, e có gặp lại cũng không ra tay được. Mặc dù bị người ta vờn trong lòng bàn tay, nhưng kỳ thực mỗi lựa chọn lại là của mình, muốn trách người ta cũng chẳng được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận