Hắc Oa

Q5 - Chương 002: Đào bới quá khứ. (2)

Hắc Đản không quên mục đích tới đây của mình, đặt một cái hình vẽ kiến trúc lên bàn: “ Chú, khi đó chú bán bánh ở chỗ nào, nhìn ảnh này còn nhớ ra không?”

“ Úi chà chà, bức ảnh này làm đẹp quá ...” Người bán bánh nhìn nhà cửa mái ngón, tường quét vôi, phố nhỏ cổ kính, hưng phấn lắm, nhất là thấy cái biển| tiểu khu Hạnh Phúc, ký ức quay về trong lòng, vui vẻ nói tía lia: “ Cha cậu vẻ đẹp thật, tôi ở ngay cửa tiểu khu này, bán tới bảy tám năm ... À, chỗ này vẽ không đúng rồi, cạnh nhà tôi có cái hiệu sửa xe đạp không vẽ ... Chỗ này có hiệu cắt tóc ... Ài, chỗ này cũng không đúng, đó là đống rác … Không ngờ bao năm qua lại thấy cảnh này … ”

Hắc Đản với Thán Chủy càng nghe mắt càng sáng lên vài phần, trong lòng mừng rỡ chung một suy nghĩ: Bà nó chứ, tốn hai mấy ngày cũng tìm được chính chủ. “ Trí nhớ chú tốt quá nhỉ?”

Người bán bánh vẫn nhìn bức ảnh chăm chằm, có vẻ hồi ức vô hạn: “Các cậu chưa qua thời đó chưa hiểu, giờ sống xô bồ, cái gì cũng qua ào ào, thời đó ngày tháng hơi khổ một chút, nhưng sống tình cảm lắm, hàng xóm láng giềng gắn bó, tất nhiên là hoài niệm. Ài, tôi cũng chẳng phải là trí nhớ tốt, chuyện gần đây có khi không nhớ, chuyện mười mấy hai mươi năm lại nhớ rõ, có khi hàng xóm đi xa về cho ít quà cũng nhớ ... Ài, như hôm qua ấy.”

Thán Chùy mừng lắm, gợi chuyện:” Cha cháu kể năm đó mưa to lắm, hồi tháng tám ấy, có trận mưa lớn mấy ngày liền, nước tràn qua cầu sông Phần, bao nhiêu năm mới có trận mưa lớn như vậy, giống năm vừa rồi.”

“ Đúng, đúng đấy, khi đó tôi bán bánh tốt lắm, nhớ chứ, ha ha ha, đội kè đê làm việc cách cái quán của tôi không xa, làm bao nhiêu bánh hết bấy nhiêu, mệt tới suýt ngất xỉu luôn ... Chưa bao giờ buôn bán tốt như vậy.”

“ Ngày 21 tháng 8, chính là cái hôm vừa bắt đầu mưa, chắc chú còn nhớ?”

Người bán bánh gật gù: “ Ngày tháng chính xác thì không nhớ, nhưng hôm đó thì nhớ, từ sáng trời tối đen rồi, thế nào cũng có mưa to, mưa to thì bán bánh tốt, bảo vợ tôi chuẩn bị nhiều bột chút, y như rằng hôm đó bán hết veo ...”

“ Thế chú nhớ người này không?” Thán Chùy rút ra tấm ảnh, là ảnh Tằng Quốc Vĩ:

“ Làm sao lại không, cảnh sát Tằng mà, sao mà quên được, anh ây thích bánh nhà tôi lắm, chà, người ta xuất thân danh gia vọng tộc mà ăn bánh nhà tôi đấy! “ Người bán bánh tỏ ra hết sức kiêu hãnh:

Đúng người rồi, Hắc Đản mừng húm, lén lút chuồn ra ngoài bấm điện thoại: “ Oa ca, bọn em tìm được người bán bánh rồi.”

...... ......
Bạn cần đăng nhập để bình luận