Hắc Oa

Q6 - Chương 178: Một đêm chia nửa vui buồn. (1)

Đối phương vừa quay đầu, Giản Phàm nhanh như chớp, trước đá Tiêu Thành Cương, sau đá Thương Đại Nha: “ Mau, ra tay!”

Hai người bị bất ngờ đá chúi người về phía trước, đúng lúc đám bảo an quay đầu, trông giống như hai người xông lên vậy, theo bản năng thủ thế chuẩn bị đánh trả. Lại có người quát " tập kích cảnh sát, bọn mày chán sống rồi", lời vừa dứt thì Báo Tử không kịp đề phòng bị đầu Tiêu Thành Cương húc vào cằm, cơn giận nổi lên vung tay đấm chẳng suy nghĩ gì, thoáng cái mười mấy bảo an và hai người hỗn chiến. “ Dựa lưng vào nhau, rút đồ chơi ra ...” Tiêu Thành Cương bỗng dưng hồ đồ thế nào mà đánh nhau, tay cầm gậy bi-a miễn cưỡng làm đám người kia thạm thời không tới gần được, nhưng Thương Đại Nha thì thảm, ăn liền mấy đòn la hát ôm đầu dựa lưng vào Tiêu Thành Cương:

Đang lúc đánh nhau hỗn loạn không biết ai hô: “ Anh em xông lên.”

Thế là trên lầu có người rầm rầm chạy xuống mấy người mặc thường phục, đánh sau lưng mấy tên bảo an, vòng vây vừa hình thành bị phá vỡ, đám bảo an liên tục ăn đòn sôi máu la hét "đánh chết mẹ chúng nó đi", "đánh bỏ mẹ bọn cớm đi". Xen lẫn vào đó là tiếng đấm đá huỳnh huỵch, tiếng ối á, đánh nhau không biết đông tây nam bắc gì nữa, có khi đấm liền mấy phát tím mặt rồi mới nhận ra là người mình, vì buông tay thì "bốp", quả bóng bi-a ở đâu bay gới, trúng ngay bụng dưới, hai tay ôm dũng quần kêu như chết cha chết mẹ. Hỗn chiến, đánh tới tưng bừng, tới khi tiếng còi cảnh sát hú vang, xông vào quán bia, một đám người đánh say máu vẫn con túm cổ áo nhau, chả biết ai đá cảnh sát một cái, thế là vui rồi, "còng chúng lại", mấy cảnh sát gặp ai đánh nấy, hạn tên nào còng tên nấy. “ Dừng tay ... Dừng tay hết! Vẫn còn đánh à?” Tần Cao Phong đi tới, chỉ mặt người này, đá người kia, tới khi đến góc tường chỗ Tiêu Thành Cương đang đánh nhau với hai tên, đá tên cao lớn một phát, kéo tên còn lại lên tay bóp cổ một phát liền nhũn người ngã một bên, thì mặt đã đều thành gấu mèo hết rồi, chính thức kết thúc cuộc ẩu đả:

“ Phì, còn mẹ nó, thằng nào thế này, hung hơn cả gấu chó.” Tiêu Thành Cương được đồng đội đỡ dậy, mặt sưng vù, toàn thân ê ẩm, đá đối thủ hôn mê một phát:

Quách Nguyên ngồi ghé mông ở bên bàn bi-a xoa chỗ bị thương trên người, chỉ mặt thê thảm của hắn hả hê: “ Hay chưa, tranh đi để được ăn đòn, Giản Phàm tới là tôi biết không có chuyện hay ho gì ... A, Giản Phàm đâu?”

“ Đúng rồi, Oa ca, Oa ca đâu, hay bị thương rồi?” Tiêu Thành Cương hết hồn nhìn quanh, bới đám đông lưu manh nhìn, chẳng thấy:

Thương Đại Nha ăn đòn không nhẹ, nằm trên bàn bia rên rỉ cũng bò dậy tìm người, Tần Cao Phong cầm quả bóng bia ném rầm vào góc tường: “ Ra đi!”

Mọi người thấy cánh cửa góc tường mở ra, té ra trong lúc mọi người đánh nhau, Giản Phàm chạy ra sau cửa đóng lại, đứng ở trong góc phòng, bình an vô sự không một vết xước. “ Mẹ, tên này đẩy anh em lên tuyến đầu bản thân trốn à?” Quách Nguyên tức xì khói:

Nói thế cả đám cảnh sát đềm gườm gườm, Giản Phàm mặt dày mắng lại: “ Nói cái gì thế, vừa rồi tôi cung cấp hỏa lực tầm xa chi viện, không có tôi thì cấc anh bị đánh thảm rồi ...
Bạn cần đăng nhập để bình luận