Hắc Oa

Chương 112: Ngày đầu như thế đó

"Đội trưởng, có thất vọng không?"
Sử Tĩnh Viện ôm tài liệu trước ngực, mái tóc búi gọn sau đầu, lúc nào cũng một dáng vẻ nghiêm túc nhưng không xa cách đó, trong đội không ai không tôn trọng cô, cùng Tần Cao Phong đi song song với nhau cùng xuống lầu:
"Vì sao?"
"Đám tiểu hoàng đế thế hệ 8x của Trung Quốc đại bộ phận nhát gan, nhu nhược, đây là bệnh chung rồi."
Tần Cao Phong quay sang nhìn Sử Tĩnh Viện:
"Này, cô cũng cuối thế hệ 7x đâu lớn hơn thế hệ 8x là bao."
"Nhưng tôi đủ chuyên nghiệp, huống hồ công tác hậu cần không cần nhiều can đảm, tỉ mỉ là được. Đội trưởng, tôi không hiểu, người mà mấy đại đội nhìn thành tích huấn luyện đã không muốn nhận, chúng ta cũng không muốn cơ mà, vòng vèo thế nào mà lại tới đúng đội chúng ta."
"Tôi cũng không nói rõ được, nhưng tôi thấy chàng trai này hết sức đặc biệt, chuyện bình thường thì làm không ra gì, nhưng chuyện mà cô nghĩ cậu ấy không thể làm được thì cậu ấy lại làm được. Vốn tôi rất thất vọng rồi, nhưng chi đội trưởng cho tôi xem đoạn băng ghi hình, sự kiện ở khách sạn Cửu Đỉnh ấy, cô biết chứ, bốn người Thành Cương bị đánh ngã rồi, một mình cậu ấy không ngờ hạ được một tên vệ sĩ, rồi xúi bẩy thế nào để đám đầu bếp đi đánh số còn lại, bản thân đứng ngoài xem, chẳng có lấy một vết xước."
Tần Cao Phong nói rồi tự bật cười:
"Tôi thấy trên người cậu ấy có sở trường chưa được phát hiện."
"Thế sao?"
Sử Tĩnh Viện thấy Tần Cao Phong nói có lý, kỳ thực cô cũng thấy Giản Phàm rất đặc biệt, nhưng dùng được hay không lại là chuyện khác, bây giờ chỉ thấy thương hại y, một tiểu đầu bếp vậy mà hồ đồ thế nào mà bị nhét vào đội hình cảnh, có hơi tàn nhẫn:
Đúng lúc này có tiếng hét thất thanh, Sử Tĩnh Viện cả kinh dừng bước. "Kệ đi, Lão Trần giở trò dọa cậu ta đấy."
Tần Cao Phong vẫn bước đi, ngửa đầu cười sang sảng:
"Có gì đặc biệt đâu, cảnh sát lần đầu vào đội hình cảnh bị dọa sợ vỡ mật nhiều lắm, đây là truyền thống rồi. Tĩnh Viện, may mà cô là nữ đấy, ha ha ha ..."
Người hét vừa rồi đúng là Giản Phàm. Vừa mới vào phòng vũ khí, Giản Phàm đã nhìn thấy một chuyện vô cùng quỷ dị, một nam tử trung niên hói nửa đầu, trước mặt là đống linh kiện súng, hai tay lông lá qua lại như cánh bướm, tiếng rắc rắc liên hồi, chẳng mấy chốc mà lắp thành một khẩu súng, còn đang thán phục thì người đó giơ súng lên chỉ vào mình "đoàng!"
Một phát, thế là miệng bất giác hét lên. Tiếp đó trong phòng chỉ nghe thấy tiếng người kia cười khằng khặc, cười không ra hơi, thấy Giản Phàm ngồi bệt dưới đất, lão già lại lấy tay giả hình súng chỉ vào y "đoàng đoàng đoàng", sau đó lại cười lăn cười bò. Mẹ nó, lại bị lừa rồi, cái chỗ này rặt một lũ biến thái. "Đứng lên đi, khẩu K54 có tốc độ 420 mét một giây, cậu không né nổi đâu, ôm đầu càng vô ích, ha ha ha ..."
Lão hói vừa cười vừa cằn nhằn:
"Cái gì mà cơ sở huấn luyện, toàn huấn luyện ra loại thứ phẩm, chất lượng càng ngày càng đi xuống."
"Này ..."
Giản Phàm nóng máu, nhìn người này như lưu manh chẳng sợ nữa:
"Chú, đừng có dọa người ta như thế, dọa chết người cũng phải chịu trách nhiệm hình sự đấy, lại còn chĩa súng vào tôi, cướp cò thì sao?"
"Ồ, cũng nóng tính quá nhỉ."
Lão hói rắc một cái, tháo băng đạn ra cười:
"Rỗng, đây là kiến thức thông thường của kho vũ khí, súng và đạn phải tách rời. Tự giới thiệu chút, tôi tên Trần Thập Toàn, quản lý kho súng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận