Hắc Oa

Q4 - Chương 186: Phong hồi lộ chuyển. (7)

Giản Phàm mặt mày nhăn nhó, xưa kia là học sinh ba hư, cha mẹ bạn bè đều nhìn với ánh mắt thiếu thiện cảm, dần dà khiến y hơi ngán các bậc phụ huynh: “ Tại đột ngột quá, em chẳng có chút chuẩn bị tâm lý nào.”

“ Đã bảo với cậu rồi, chỉ ăn một bữa thôi, tùy tiện chút là được.” Tương Địch Giai dỗ:

“ Nói thì nói thế, em tùy tiện được không? Là cha vợ tương lai đấy, em dám tùy tiện không?”

Giản Phàm về phong ngủ thay quần áo, Tương Địch Giai đứng ở cửa nhìn Giản Phàm bứt rứt như bị mèo cáo, té ra là sợ thật, che miệng cười khúc khích, chỉ huy y mặc cái này cái kia, nhìn Giản Phàm lóng ngóng thắt ca vát, cô tháo ra luôn: “ Không cần làm ra vẻ làm gì, cậu không phải người như thế, tùy ý tự nhiên chút, cậu cố thể hiện chỉ phản tác dụng.”

Vừa nói vừa chu đáo chỉnh cổ áo cho Giản Phàm, Tương Địch Giai tuy khá cao rồi 1m 67, nhưng lúc này đi dép lê trong nhà, vẫn phải ngước đầu lên nhìn, cô vừa từ ngoài đi vào, trời rất lạnh, chóp mũi cũng hồng hồng, yêu thương đưa tay lên ủ má cho cô, lành lạnh, trơn trơn, sờ rất thích, sờ tới ngứa ngáy tay bắt đầu không yên phận. Nhưng hiện rõ không phải lúc âu yếm, Tương Địch Giai đánh bạt tay Giản Phàm, dặn dò: “ Cậu nghe cho kỹ, lát nữa tới nhà tôi không được ba hoa dông dài, không cho phép có động tác ái muội, cha tôi ở mặt này cha tôi cổ hủ lắm, nếu mà đuổi cậu ra khỏi nhà, tôi chẳng dám tiễn.”

Giản Phàm không ngừng gật đầu, nói cho cùng vẫn có chút chột dạ, mặt sầu não: “ Chị, thế này có quá nhanh không, chẳng có chút bước đệm nào, nếu cha chị nhìn một cái không vừa ý thì chúng ta hết rồi à?”

“ Vậy thì phải làm sao? Thế nào cũng phải để cha mẹ tôi thừa nhận cậu chứ? “ Tương Địch Giai dịu giọng vỗ về, cô cố sức tác hợp hai bên:

“ Có cách, chúng ta cứ gạo nấu thành cơm rồi thông báo với họ, bế đứa bé bụ bẫm về nhà, cha mẹ chị không muốn nhận đứa con rể này cũng không được. “ Giản Phàm xúi bẩy, hai người chỉ thiếu đúng một công đoạn nấu chín cơm nữa thôi, chẳng khó:

Tương Địch Giai đỏ mặt đấm Giản Phàm, Giản Phàm né tránh, chả hiểu thế nào mà lại thành lăn lộn trên giường rồi, hai người không chỉ lần đầu đùa như thế, lần nào cũng làm Tương Địch Giai vừa xấu hổ vừa giận. Yêu, không nhất định thể hiện ở trên giường, một nụ cười một ánh mắt, cả lúc giận hờn cũng thấy đáng yêu. Kiểu đùa cợt triền miên này càng có mùi vị, hai người xem ra đều thích kiểu tình tứ này, đùn đẩy ôm hôn một hồi, Giản Phàm cũng đỡ lo hơn phần nào, bò dậy nhìn Tương Địch Giai đánh nhau mệt nằm đó, hỏi kế: “ Chị, cha chị thích đề tài nào?”

“ Ừm, sinh mệnh khoa học, tái tổ hợp DNA, tế bào phôi thai, protein giàu năng lượng .” Tương Địch Giai ngửa mặt cười trêu chọc, tuôn ra một đống thuật ngữ:

Quả nhiên mặt Giản Phàm dài thuồn thuột, há mồm mấy lần mới nói nổi, giọng như trẻ con hờn dỗi: “ Thế, thế này ... Chị bảo em ốp trứng nói là protein giàu năng lượng được không?”

“ Nếu không thì Hán ngữ cổ cũng được, Đường thi Tống từ Nguyên khúc cha tôi đều biết, thích nhất là Cửu Ca của Khuất đại phu, nếu cậu có trình độ này, cha tôi thích cậu ngay. “ Tương Địch Giai đổi kiến nghị khác đợi xem Giản Phàm rầu rĩ:

Lần này Giản Phàm không buồn rầu mà tuyệt vọng luôn rồi, ngả người nằm phịch xuống giường: “ Thế thôi đi, trong tay em đang có cuốn cổ phổ, đến chữ phồn thể còn chưa nhận ra hết, đừng tới nhà chị nữa, chưa được miếng cơm nào đã bị tống cổ thì bẽ mặt lắm.”

Chênh lệch thực sự quá lớn, không phải Giản Phàm không muốn nỗ lực, mà ở cái tuổi này rồi, có cố gắng bù đắp cũng không kịp nữa, Giản Phàm vừa nói vừa thở dài, ngay cả mỹ nhân nằm bên cạnh cũng không còn hứng khinh bạc nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận