Hắc Oa

Q4 - Chương 165: Trời không phụ người có lòng.

Người già mà, buồn chán, Giản Phàm suy đoán cái tuổi này đoán chừng ngày ngày còn bày hàng ở đây, không vì vài đồng tiền, nhìn thái độ dửng dưng của Bạch Mao khi khách qua khách lại mà chẳng chào đón là biết, có lẽ nhớ nghề mà thôi. Ông già rất có hiện cảm với Giản Phàm, gật đầu:” Hỏi đi, miễn phí cho cậu vài câu.”

“ Ông kể cho cháu nghe về vị cảnh sát tốt mà ông nói được không ạ.” Giản Phàm hết sức lễ phép, vừa nói vừa sắp xếp lại đống sách lộn xộn trong quán, giống như đứa cháu tới giúp việc ông mình:

“ Ồ, Tiểu Tằng à, ha ha, thằng bé đó lành lắm, khi tôi tới đây kiếm cơm, bị bọn lưu manh cướp mất một nửa, do cậu ta giúp giúp. Ài, chớp mắt đã 20 năm ... “ Dù sao coi như kiếm được 420 đồng miễn phí, ông già vui vẻ hơn nhiều, nói cũng nhiều hơn:” Tiểu Tằng gia học uyên thâm lắm, cực kỳ giỏi nhận biết sách cổ Tống Nguyên Thanh, từ chất liệu giấy, sợi chỉ, màu mực, hồ dán, cậu ta nhìn một cái sờ một cái là ra, khi đó tôi chỉ có công phu mèo ba cẳng, gặp cậu ta một cái là kinh hãi ... khắp con phố này ai không biết cậu ta, người ta gọi là Tằng Ba Mắt, giống như Nhị Lang Thần mọc con mắt thứ ba ấy, thứ người khác nhìn không ra, cậu ta nhìn một cái ra ngay. Ngay cả người buôn bán đồ cổ, nếu có món hàng nào thấy nghi ngờ cũng nhờ cậu ta xem dùm, cái Bác Ngọc Các lâu đời nhất kia kìa, cậu ta là khách quen đấy. Nhiều ông chủ muốn mời cậu ta tới trông hàng, nhưng Tiểu Tằng nói thích ôm cái bát sắt, không muốn đi ... Tới đây vừa xem đồ cổ, thuận tiện thì giúp mọi người.”

Giản Phàm gãi gãi mũi, cảm giác làm sao nghe như nói về cha mình vậy, chẳng trách Tằng Nam nói Lý Uy không bằng cha cô. “ Đáng tiếc, đáng tiếc, mười mấy năm không thấy mặt, nghe nói cậu ta có được bảo bối nào đó nên chuyển nhà rồi. Cái chợ bây giờ, nếu có Tiểu Tằng, đào bới hai mươi năm, sớm thành phú ông rồi.” Ông già xem ra đã đạm bạc nhân sinh rồi, lời nói thong thả không có chút gợn sóng nào:

Giản Phàm đang định hỏi thêm vài việc quanh đời tư cùng mối quan hệ của Tằng Quốc Vĩ, xem khi đó ông ta thân thiết với ai nhất, thì thấy Tiêu Thành Cương rẽ đám đông chạy tới, cảm giác có chuyện gấp, vội tạm biệt ông già đi ra ngoài, lập tức bị Tiêu Thành Cương tóm ngay lấy tay kéo đi:” Nhanh nhanh Oa ca, Trương Kiệt có phát hiện lớn, muốn báo cáo với tổ trưởng đại nhân.”

Giản Phàm nghi ngờ : “ Cái gì, phát hiện lớn, này Thành Cương, mày dùng từ ngữ có chuẩn không đấy?”

“ Anh ta nói phát hiện ra nghi phạm, bảo anh về đội ngay.
Bạn cần đăng nhập để bình luận