Hắc Oa

Chương 200: Đông qua xuân sẽ tới

Tần Cao Phong ăn mỳ sụp soạp hết sức thô bạo, ăn tới mồ hôi lấm tấm, tu ực ngụm bia, khà một tiếng:
"Ông chủ, ngon lắm, gọi đầu bếp ra đây đi."
"Vâng vâng."
Hoàng Thiên Dã toét miệng vâng dạ, quay sang cái lại như gọi nhân viên, phất tay lên giọng:
"Này, ra đây."
Cái thằng ra vẻ trước mặt mỹ nữ đây mà, Lương Vũ Vân cười phì thiếu chút nữa phun cả mỳ đang ăn ra, nhìn có vẻ dù ra ngoài đường bán quán, Giản Phàm vẫn là giai cấp bị áp bức, Dương Hồng Hạnh khẽ giật tay, cảm giác mình không nên tới đây. Giản Phàm hít sâu một hơi đi tới, đứng thẳng hô:
"Đội trưởng."
Một tiếng này làm Hoàng Thiên Dã tròn mắt, lòng chột dạ, người đơn vị tới thì phiền rồi, hắn biết Giản Phàm sợ nhất là gặp phải người đơn vị, không ngờ lén lén lút lút cuối cùng vẫn gặp rồi. Không biết liệu có ảnh hưởng tới làm ăn không, nhìn Tần Cao Phong, đúng là như ngọn núi cao đè lên người ta. Tần Cao Phong đứng dậy vỗ vai Giản Phàm:
"Tôi thuận đường đi qua thôi, mùi vị không tệ, dựa vào bản lĩnh kiếm tiền có gì mà xấu hổ, tôi muốn mà còn không được. Phải rồi, cậu mời khách đấy, tôi không mang tiền."
"Vâng, không vấn đề."
Giản Phàm không xấu hổ, chỉ là y không muốn người khác nhìn mình với ánh mắt thương hại thôi:
Hoàng Thiên Dã thấy tình hình không tệ như mình nghĩ, nhảy vào góp vui:
"Đúng đúng đúng, để tôi mời."
"Được, vậy thì đám trẻ tuổi các cô các cậu trò chuyện đi, sớm dọn quán, mai đi làm khả năng có việc."
Tần Cao Phong đứng lên một cái là đi luôn:
Giản Phàm tiễn chân đội trưởng mấy bước, tới khi đội trưởng lên xe rồi mới quay lại trừng mắt với hai cô gái, Lương Vu Vân cúi mặt vào bát:
"Em tiện đường đi ngang qua."
Dương Hồng Hạnh cũng quay mặt đi né tránh ánh mắt của Giản Phàm:
"Em cũng tiện đường."
"Này, trừng mắt với khách à?"
Tên ôn thần kia đi rồi, lại là người quen, Hoàng Thiên Dã sán tới như ruồi:
"Hai vị đều đi ngang qua, thật là trùng hợp, sao không nghe Oa ca kể nhỉ? Dám hỏi hai vị cô nương tên là gì, có thể cho kẻ hèn này biết không? À không, không cần nói tôi cũng biết."
"Thế à? Vậy tôi tên là gì?"
Lương Vũ Vân tò mò hỏi:
"Hai cô đều họ Mỹ, tên là Nữ, tôi nói có sai không?"
Hai cô gái cười khúc khích, Hoàng Thiên Dã càng ân cần rót nước, chuẩn bị một màn tiến công mới, ai ngờ Giản Phàm biết đây là câu mở đầu quen thuộc của lão tam, mất kiên nhẫn đẩy qua bên:
"Biến đi, gặp ai cũng sán đến."
"Này, nói gì thế hả, hai mỹ nữ đều không đuổi tao, mày liên quan gì."
Hoàng Thiên Dã không vui:
"Muốn làm quen à, vậy tao giới thiệu cho mày, cô ấy tên Lương Vũ Vân, còn cô ấy là Dương Hồng Hạnh, đều là hình cảnh mà cũng dám trêu ghẹo à?"
Hoàng Thiên Dã có chút thất vọng, không dám quá đà nữa, khiêm tốn giới thiệu bản thân:
"Thì ra là hoa khôi cảnh sát trong truyền thuyết, tôi là Hoàng Thiên Dã, bạn học của Giản Phàm. Chẳng trách mà thằng này mặt dày bám lấy đội hình cảnh, có hai đồng nghiệp thế này có đuổi cũng không đi. Hai cô ăn no chưa, hay để tôi làm cho một ít."
Tên này mặt dày không phải thường đâu, mồm mép càng hơn Giản Phàm, hai cô gái đều ăn no rồi, nhưng chưa đi ngồi đó trò chuyện cười suốt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận