Hắc Oa

Q5 - Chương 016: Kỳ án cộng và trừ. (1)

Cách chi đội điều tra hình sự 3 km, trong phòng bao bên cửa sổ nhà hàng Di Tân, Giản Phàm đang ăn cơm cùng hai cô gái, không biết rằng mình từ chối mấy cuộc điện thoại khiến cô gái thứ ba nổi trận lôi đình ở chi đội. Sắp tới trưa, Tằng Nam đưa ra lời mời, ba người liền tới đây ăn cơm, phòng bao thiết kế theo kiểu Nhật Hàn, nhưng vì thuận tiện cho cách ngồi của người Trung Quốc, nên để trống khoảng dưới chân, tiện cho người không quen ngồi quỳ thời gian dài. Mùa đông, thịt nướng, lại uống ít rượu gạo chua ngọt thanh thanh của Hàn Quốc, hết sức dễ chịu. Hai cô gái vào phòng cởi áo khoác, bỏ giày cao gót, chỉ nhìn hai đôi chân thon dài bọc trong tất lụa đen thôi khiến người ta nuốt nước bọt rồi, Giản Phàm và Tương Địch Giai tất nhiên là ngồi bên nhau, từ lúc ở trên xe đã tay nắm tay, vai kề vai, đối diện là cái bóng đèn Tằng Nam, hết sức ân cần, như tiểu nha hoàn pha trà rót nước cho hai người. Giản Phàm vốn không muốn nói cho Tương Địch Giai, không ngờ chị Tương lại tìm tới nơi nhanh như vậy, nguyên nhân khỏi nói cũng biết là do Tằng Nam lắm mồm, nhìn Tằng Nam rót rượu gạo cho mình, rốt cuộc kiếm được cơ hội:” Cô không cần ân cần nữa đâu, ân cần tới mấy tôi cũng không kể cho cô.”

“ Xì, ai mà thèm, Ngũ Thần Quang là chú tôi, nhất cử nhất động của anh thế nào, tôi biết hết, nếu không có tôi, anh còn định che dấu chị Tương chứ gì? Tôi thèm quan tâm tới anh, nhưng tôi phải chịu trách nhiệm với chị Tương.” Tằng Nam hết sức đường hoàng nói:

Câu này Giản Phàm thừa biết không phải do Ngũ Thần Quang nói, mà là do Đường Đại Đầu lỡ miệng, sáng nay y gọi điện chửi một trận rồi, tên đó không biết đếm, nói là hai người, kết quả là bốn, làm y thiếu chút nữa ăn đạn. “ Cậu định dấu tôi bao lâu, nếu không phải Tằng Nam nói, cậu không định cho tôi biết, đúng không?” Tương Địch Giai không vui trách:

“ Ai nói thế? Em chuẩn bị đi tìm chị thì chị đã tới tìm trước rồi.” Giản Phàm cười, vừa cười một cái chạm vào cơ thịt ở má, "Á" một tiếng:

Tương Địch Giai lo lắng duỗi tay ra, nhưng không dám xoa, tay cách vài cm, bị Giản Phàm nghiêng đầu sang cọ má vào, cười hì hì. Bộ mặt như cún con đợi chủ nựng ấy làm Tằng Nam quay sang bên, ngón chân ngón tay co rút lại, sởn hết gai ốc, không ngờ Giản Phàm có mặt như thế, chua quá là chua, thật không chịu nổi. Tương Địch Giai đỏ mặt rụt tay, hậm hực nói:” Lại lừa tôi.”

“ Không phải chứng minh cho chị thấy em không sao à?”

“ Còn bảo không sao, tay cũng rách rồi, đau không?”

“ Không đau chút nào.”

Xèo xèo … thịt ba chỉ trên giá nướng phát ra âm thanh mê người, Giản Phàm bị thương có chút xíu thôi mà Tương Địch Giai cứ làm như tàn phế cấp ba rồi vậy, tự mình gói thịt nướng vào lá rau diếp, thêm kim chi, tỏi sống, rồi “a” một tiếng, đút vào cái mồm mở to như hà mã của Giản Phàm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận