Hắc Oa

Q6 - Chương 224: Đêm dài dằng dặc. (1)

Nhìn theo chiếc xe đi xa dần, lại nghĩ tới chuyện vừa rồi Mai Vũ Vận cảm xúc dâng trào, hỏi bà Đinh: “ Con lớn rồi không nghe cha mẹ nữa, tôi quản hơi nhiều làm nó phiền rồi, chị Đinh. Chị có hài lòng về thằng bé đó không?”

“ Hà, còn hài lòng hơn con trai ruột.” Bà Đinh cười dẫn hai mẹ con về nhà, câu này là thật lòng:

Giản Lỵ mắt láo liên, kéo tay mẹ lén lút hỏi: “ Mẹ, rốt cuộc anh con có bao tiền thế?”

“ Hơn trăm vạn.” Mai Vũ Vận biết con trai kéo đám đầu bếp ở quê theo làm ăn tốt lắm, nhưng vẫn bị con số đó làm chấn kinh:

“ Oa, nhiều thế cơ à?” Giản Lỵ giật mình, tiền là thứ rất trực quan, ấn tượng của em gái về anh trai thay đổi cái vèo, không thẹn là anh em, đảo mắt một cái, cô nhanh chóng nhìn ra cơ hội của mình: “ Mẹ, anh nhiều tiền thế rồi vậy số tiền cha mẹ tích góp cho anh con cưới vợ thuộc về con nhé?”

“ Cái gì? Con không biết tự kiếm tiền à?” Mai Vũ Vận mắng:

“ Con cũng do mẹ sinh ra mà, sao mẹ thiên vị thế, vả lại sống ở Bắc Kinh tốn kém lắm, con làm giáo viên chỉ có lương tháng thôi, ăn không đủ, sao so với anh còn kinh doanh. Con kết hôn mua nhà, mẹ phải cho con một nửa.” Giản Lỵ đòi quyền lợi:

“ Con mơ đi, con là con gái sao so với con trai được.” Cô giáo Mai đúng là phong kiến cổ hủ nghiêm trọng, thẳng thừng tuyên bố: “ Mà con trừ học tốt hơn anh con ra, chẳng chỗ nào hơn anh con.”

“ Mẹ, mẹ quá đáng lắm, mẹ trọng nam khinh nữ nhé, mẹ đợi đấy, sau này con không về thăm mẹ nữa.” Giản Lỵ uy hiếp:

“ Xì, ai thèm, có con trai, ai cần thứ nha đầu sớm muộn gì cũng là của nhà người ta.”

“ Tức chết đi được, mẹ không phải là trọng nam khinh nữa nữa, mà không coi con gái là người rồi.”

Bà Đinh nghe hai mẹ con tranh cãi mà cười không thôi, bất kể người mẹ thẳng tính hay con gái đanh đá làm nũng, cùng với đôi người ngọc sắp thành vợ chồng, đều làm bà cảm thấy mùi vị tình thân sâu sắc, cái nhà vắng vẻ rất lâu, trở nên nhộn nhịp. Đó là cảm giác gia đình đã mất đi từ lâu. ........... .......... “ Giản Phàm, sao trong mắt mẹ với em gái anh, anh lại tệ hại như thế nhỉ?”

Trong xe, Dương Hồng Hạnh ghé tai hỏi nhỏ, Giản Phàm nhìn thành phố rực rỡ ánh đèn mỹ lệ dưới trời đêm, tâm tình hôm nay còn tốt hơn phong cảnh, kỳ thực mẹ cũng rất hiểu lý lẽ, có lý sẽ thuyết phục được mẹ, y hùng hồn tuyên bố: “ Nói dối thì sao, ba sáu kế có kế nào không phải là lừa gạt, binh giả quỷ đạo dã, đạo dùng binh là dối trá. Thương gia mưu lợi, còn không phải là lừa gạt người ta? Nếu thói đời tốt, chúng ta làm người thật thà, nhưng thói đời tệ hại như thế, làm người thật thà chỉ thua thiệt.”

Hai cảnh sát tới đón ngồi trước cười ha hả, Dương Hồng Hạnh đấm một cái: “ Em không nói chuyện đó, em nói sao mẹ anh không tin anh phá được án, anh từng có huấn chương hạng hai, khen thưởng lớn nhỏ vô số mà.”

Giản Phàm tỉnh queo đáp:” À, vì anh có nói đâu.”

“ Cái gì, vụ án lớn như thế mà cha mẹ anh không hỏi à, chẳng lẽ cũng không hỏi vì sao anh từ chức?” Dương Hồng Hạnh kinh ngạc, không thể phủ nhận chính cô cũng có chút sùng bái Giản Phàm, đó là công lao quá lớn:

“ Ài, anh chỉ nói làm cảnh sát khó giữ cái mạng, thế là cha mẹ anh không hỏi gì cả nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận