Hắc Oa

Q7 - Chương 061: Trong trùng hợp lại có trùng hợp. (1)

Tục ngữ có câu, một đồng tiền làm khó anh hùng hảo hán, lần này khoản vay chưa kịp tới, làm hai anh em Tương gia gật gấu vá vai, bất đắc dĩ mới phải mở miệng vay tiền, vay tiền mới biết khó hơn tiêu tiền ngàn lần, thậm chí Tương Địch Giai muốn tìm một người, cuối cùng không đi, sáng nay nghe anh trai nói phát hiện mới biết dù đi tìm cũng chẳng gặp. Rất nhiều chuyện dấu trong lòng, khi chứng kiến thói đời ấm lạnh, chỉ biết trốn đi một mình tiêu hóa trăm mối cảm xúc ngổn ngang. Ai ngờ không muốn nhắc lại có người cứ nhắc, Tằng Nam thần bí ghé tai hỏi: “ ... Chị Tương, giờ có một đại hộ tiền bạc dư dả, vừa xẻo một phát đã 2000 vạn, người khác tìm anh ấy không ăn thua, chứ chỉ chỉ cần nói một câu, anh ấy lại chẳng dốc cả gia sản mang tới ... Hi hi, chẳng lẽ chị xấu hổ sao?”

Khẽ mỉm cười, Tương Địch Giai lắc đầu, buồn buồn nói: “ Giờ cậu ấy có gia đình rồi, tôi đi tìm gây khó cho cậu ấy sao?”

“ Vậy em đi, sợ cái gì, anh ấy nhiều chủ ý xấu, nhờ anh ấy tiêu thụ hàng tồn chỉ là chuyện vặt ... A, chị Tương, sao càng nghĩ em càng thấy anh ấy thích hợp, nghĩ mà xem mỗi xuất cơm hộp anh ấy bán ra đều dùng thứ thịt của chúng ta, bao nhiêu hàng tồn kho không quá ba ngày là hết sạch ... “ Tằng Nam vừa nói đã tự làm bản thân hớn hở, như phát hiện lục địa mới, nếu kéo Giản Phàm vào công ty, bằng vào quan hệ của Giản Phàm với bao nhiêu công ty ăn nhanh, nhà hàng khách sạn cùng giới đầu bếp, nói không chừng là hết sức đơn giản:

“ Anh chị nói sáng nay có gặp cậu ấy, nhắc tới tham dự cổ phần, nhưng cậu ấy từ chối rồi.” Tương Địch Giai nói rất khẽ, chuyện này hai anh em từng thương lượng, Tương Cửu Đỉnh thấy hai bên liên doanh là thích hợp nhất, riêng lượng tiêu thụ của Thực Thượng đã rất kinh người, cô rất mong Giản Phàm đồng ý, lại sợ y đồng ý, đến khi nghe tin Giản Phàm từ chối, lòng hụt hẫng, chẳng lẽ tới tận bây giờ cậu ấy vẫn còn hận trong lòng:

Lần trước sau khi anh cô có được cuốn cổ phổ, mẹ cô về ngay Canada hôm sau, tiếp đó là ốm suốt một tháng, cả đời mẹ cô, có lẽ đó là lần bị người ta sỉ nhục nặng nề nhất. Giản Phàm cố ý sao, có phải cậu ấy trả thù? Cô không muốn nghĩ thế, nhưng hai người đã xa cách quá lâu, Giản Phàm đâu phải chàng trai ngày đầu cô quen nữa, cô không biết y nghĩ gì. “ Vương bát đản ...
Bạn cần đăng nhập để bình luận