Hắc Oa

Chương 353: Sóng gió từ chức ! (4)

Khó khăn lắm mới qua được bữa cơm đầy ải ấy, Tần Cao Phong an bài nhiệm vụ cho Dương Hồng Hạnh, Sử Tĩnh Viện đưa mẹ và thím hai của Giản Phàm đi dạo phố, một nhiệm vụ quá hợp lòng người, thế là bốn nữ nhân lập tức lên xe, dù sao lên tỉnh thành cũng là để chơi. Giản Phàm tiễn mọi người ra ngõ rồi quay về đội, nhìn thấy Tần Cao Phong lên xe định đi, chặn lại đưa tay ra:
"Đội trưởng, đơn xin từ chức trả lại cho tôi được không?"
Tần Cao Phong ngọt nhạt nói:
"À, thế không từ chức nữa à?"
Giờ thì Giản Phàm hiểu được lời Lục Kiên Định nói rồi, cái giọng điệu của Tần Cao Phong cực kỳ đáng ghét, làm người ta chỉ muốn thụi vào mặt, thầm chửi bao sao lãnh đạo không ai ưa, đáng đời:
"Tôi không từ chức nữa."
"Ái chà. " Tần Cao Phong tỏ ra khó xử rất kịch:
"Cậu không nói sớm, tôi đã nói với chi đội trưởng rồi, Giản Phàm này, cậu không thể nói đi là đi, nói ở là ở chứ, không có tí nghiêm túc nào. Hệ thống công an không phải chỗ cho người ta tới đi tùy tiện đâu."
Con bà nó chứ, trước kia nói cái gì mà "đến hoan nghênh, đi không giữ", toàn là lời rắm chó hết, Giản Phàm vốn định đợi gạo nấu thành cơm, bố trí xong mọi chuyện rồi mới nói cho trong nhà, bây giờ thình lình để mẹ biết, không xỉu tại chỗ mới lạ. Tần Cao Phong thấy Giản Phàm đứng im lìm trước xe, thở dài:
"Buổi sáng từ chức dứt khoát lắm mà, sao giờ lại chần chừ như thế, Giản Phàm, cậu không thể nửa nọ nửa kia mãi như thế."
"Đội trưởng. " Lần đầu tiên Giản Phàm gọi câu này với giọng đầy khinh miệt, nén giận suốt cả bữa cơm rồi, bây giờ lửa giận bùng cháy, sấm sét ấp ủ trong lòng thành bão tố:
"Anh cứ thoải mái trêu tôi, mặt tôi dày, tôi chẳng ngại, nhưng anh lôi mẹ tôi vào chuyện này thì đừng trách tôi."
Tần Cao Phong cả đời trải qua không biết bao chuyện, tuy bất ngờ với thái độ của Giản Phàm, nhưng làm sao để bị y dọa được, giơ ngón cái lên:
"Tôi thích câu này đấy, uy hiếp lãnh đạo kia à? Giỏi, tôi sợ quá, được, cho cậu cơ hội, đơn từ chức tôi tạm giữ, mai người nhà của cậu đi rồi hẵng trả lời tôi. Nên đi thì cứ đi, cậu đừng tưởng rằng thiếu cậu thì trái đất này ngừng quay, cậu đi rồi không có ai làm việc nữa sao? Bao nhiêu người đang đợi chen chân vào đội kia kìa, bây giờ người ta mong có hạn ngạch trống mà không được, vừa vặn an bài thân thích của lãnh đạo."
"Anh khỏi cần nói tôi cũng biết, cái bộ cảnh phục này của tôi là do cha mẹ tôi bỏ ra năm vạn mua lấy, đó là tích góp cả năm trời đấy, bộ cảnh phục này nói ra là cha mẹ tôi cho tôi chứ chẳng phải tổ chức, càng chẳng phải anh. Đội trưởng, nếu anh thẳng thắn như vậy thì cũng dễ cho tôi rồi, tôi không cần phải áy náy với ai nữa, thiếu tôi, tất cả vẫn như cũ, tốt quá.
Bạn cần đăng nhập để bình luận