Hắc Oa

Q5 - Chương 036: Có bạn từ phương xa. (1)

Giản Phàm vẫn nói chuyện đâu đâu, nhưng lần này Hồ Lệ Quân đã hiểu được ý của y, đây chính là điều bọn họ không nói trên cuộc họp, tránh làm lòng người hoang mang, đó là tồn tại vấn đề cảnh sát tội phạm cùng một ố trong chuyện này. Tội phạm đã không vừa, cảnh sát cũng rất có thể là lãnh đạo của họ còn cùng một bọn với chúng. Hồ Lệ Quân cảm thán tựa cổ vũ bản thân:” Chúng ta sẽ tận tâm, chúng ta là cảnh sát ngay thẳng, không sợ, Giản Phàm dũng cảm lên, mọi người cần cậu, tôi sẽ sát cánh bên cậu tới cùng.”

“ Cám ơn chị luôn cổ vũ tôi, cũng giống như tối hôm đó nếu như không phải chị cho sờ, bây giờ tôi ... Không không, lỡ mồm, lỡ mồm ...” Giản Phàm nói tới đó lập tức ý thức được sai lầm, rối rít che đậy:

Mặt Hồ Lệ Quân hiện sắc giận, có điều thoáng chốc đã thay đổi mấy lần, khôi phục bình thường, cảm giác của nữ nhân luôn rất lạ, đối với chàng trai từng có quan hệ thể xác lại không thể tới với nhau này, cảm giác yêu hận đan xen càng kỳ diệu, vừa muốn tránh xa lại không nỡ. Hồ Lệ Quân lần này không lui, mà ép thêm một bước, nhìn Giản Phàm từ trên xuống dưới ngữ khí khinh bỉ: “ Cũng đâu thấy cậu lớn gan hơn là bao, chỉ có một lần thôi, tôi còn chưa quấn lấy cậu, cậu đã xa lánh tôi rồi, nếu tôi quấn lấy, có khi cậu sợ chạy biệt tăm sao?”

“ Gì, chị xem thường tôi à? Tôi sợ gì, tôi chạy cái gì, rõ ràng là chị tránh mặt tôi. “ Giản Phảm mặt đỏ như gà chọi vô hình trung bị khơi lên hùng tâm dâm chí:

“ Vậy tối tôi muốn mời ai đó ăn bữa tối, không biết ai đó có dám tới không?” Hồ Lệ Quân đưa tay khẽ vuốt má Giản Phàm, cặp môi hồng nhẹ phả hương thơm, mắt lúng liếng đầy ẩn ý khiêu khích:

Khoa học đã chứng minh rồi, 95% nam nhan thích nữ nhân chủ động khiêu khích, Giản Phàm ở mặt này không thuộc số ít, chẳng nghĩ gì đã nói:” Tới thì tới.”

Hi hi, phải rồi, tôi có nói mời cậu đâu, đừng tự ảo tưởng như thế.” Hồ Lệ Quân che miệng cười khúc khích, xoay người hết sức điệu đà, còn nghịch ngợm hôn gió vẫy tay tạm biệt, coi bộ tâm trạng rất tốt:

Mẹ nó! Giản Phàm vỗ mạnh trán, sao thế này, vừa rồi còn suy nghĩ bằng đầu, sao bị nói vài câu đã chuyển sang suy nghĩ bằng nửa dưới, mà vừa rồi mình nghĩ cái gì ấy nhỉ, quên bà nó rồi ... Đang suy nghĩ xem mình vừa lo nước thương dân cái gì thì hành lang, Tiêu Thành Cương gọi oang oang: “ Oa ca, Oa ca, tới đây, tới đây, mau tới đây.”

Vừa nghe thấy chữ "tới" là Giản Phàm đã sôi máu, trừng mắt lên: “ Tới tới cái gì, tới tìm chết à?”

Tiêu Thành Cương chửi lại:” Vãi, anh cũng có phải lãnh đạo chó gì đâu, càng ngày càng lên mặt. Ở cửa, có người tới tìm.”

“ Ai tới?” Giản Phàm bất giác sờ mặt đứng dậy: “ Mỹ nữ à?”

“ Sai, đoán lại đi.” Tiêu Thành Cương cố tình chơi lầy:

“ Đếch đoán nữa, mất hứng rồi.” Giản Phàm thất vọng, không phải chị Tương thì y chẳng hứng thú:

“ Anh có đoán nữa cũng sai, hơn nữa cũng không nhất định là không có hứng thú, anh tin không?” Tiêu Thành Cương nói hết sắc thần bí:

“ Thế thì lạ, chẳng lẽ lại còn loại không nam không nữ à?” Giản Phàm rùng mình, mình có quen ai như thế đâu chứ:

“ Đồ ngốc, có một mỹ nữ, dẫn một soái ca tới tìm anh đấy, có thế thôi mà không đoán ra được.” Tiêu Thành Cương trêu chọc Giản Phàm một phen rồi chạy:

Mỹ nữ nào mà lại dẫn theo soái ca tới tìm mình cơ chứ, đùa nhau à, Giản Phàm nghĩ vỡ đầu không ra, càng nghĩ càng tò mò, rời khỏi đội trọng án, nhìn một cái, tức thì ưu phiền gì cũng tan biến sạch sành sanh …

Chi đội quản lý rất chính quy, nếu bình thường tới tìm người còn có thể đi vào, có điều thời gian qua mấy vụ án xoắn vào nhau, vì bảo mật, Ngũ Thần Quang đã ra lệnh phong tỏa, người tới thăm không được phép tới khu vực văn phòng, muốn vào đội trọng án nơi thiết lập hai tổ chuyên án thì càng khỏi nói, đừng nói là người ngoài, người nộ bộ cũng không vào được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận