Hắc Oa

Q4 - Chương 119: Tình nồng ảm đạm. (3)

Đầu hơi cúi xuống như đang nhìn món ăn, Tương Địch Giai đưa cánh tay phải trắng ngần cầm đũa chỉ miếng thịt nạc màu vàng trải đều trên đĩa: “ Chẳng phải là thịt rang giòn sao?”

“ Thịt này không phải thịt kia, chị thử đi, nếu như chị nói thì đã chẳng phải là thiếu chưởng môn của Đệ nhất oa nữa, chị thử đi ...” Phản ứng của Tương Địch Giai cũng lọt vào mắt Giản Phàm, thế này giống ngầm chấp nhận, lòng mừng húm, biết mình qua được cửa ải khó khăn ban đầu, chậm rãi thở ra, điều chỉnh lại tâm trạng, gắp một miếng đưa tới trước mặt Tương Địch Giai:

Tương Địch Giai hơi ngần ngại một chút cuối cùng vẫn đưa miệng tới hé cánh môi hồng cắn miệng thịt, nhai thật kỹ, ừm ừm liên hồi, lại tự gắp vài miếng mới nói: “ Ngon lắm, ngon hơn cái quán mà chúng ta ăn lần trước đấy.”

“ Chị nói thật là, ai lại đi so với quán ăn ... Đương nhiên là ngon hơn rồi, đó là bột phục linh, bột sơn dược, giấm trắng và tinh bột, ngâm nửa ngày, vị ngấm hết vào ... Hì, ngon chứ, tuần trước chúng ta ăn ở Long Đô Thực Uyển, nếm một cái là biết thịt không tươi, nhà hàng quán ăn bây giờ không đáng tin ... Chị thử canh đi, hà thủ ô, cẩu kỳ ninh nhỏ lửa, bổ gan ích khí dưỡng huyết, chị thường ăn canh này thì còn tốt hơn mấy thứ gà đen phượng trắng quảng cáo nói chuyện của nữ nhân, nữ nhân lo... “ Giản Phàm lấy lại phong độ, tâm trạng cực tốt, nói tía lia một tràng, hào hứng giới thiệu, cứ như sợ Tương Địch Giai không ăn vậy:

Tương Địch Giai nghe nói tới quảng cáo "chuyện của nữ nhân" phì cười mắng: “ Ăn không nói, ngủ không ngáy, nghe cậu nói đã sặc lên mũi rồi.”

“ Món này mềm, chị dùng mũi cũng ăn được.”

Một bữa cơm vui vẻ ấm áp bắt đầu, món ăn phối hợp cả chay mặn, qua lời giới thiệu dí dỏm của Giản Phàm, kể nguyên liệu nấu ăn đi khắp Đại Nguyên tìm thứ tươi ngon nhất làm Tương Địch Giai ăn mà cảm động, đôi mắt long lanh nhìn Giản Phàm, rất muốn nói câu gì đó, Giản Phàm lại rót ngọc mễ hoàng mang từ nhà tới, miệng không ngừng, làm cô không nói vào được. Món ăn nhiều mà người lại ít, vậy mà trừ món má lớn thực sự quá nhiều, chỉ xẻo một góc, còn những món khác tiêu diệt tám chín phần, khi Tương Địch Giai đặt đũa xuống thì thấy hơi tức bụng, mặt sầu khổ:” Giản Phàm, sau này tôi không thể đi với cậu nữa rồi.”

“ Sao thế?” Giản Phàm giật bắn mình, mồm quên luôn cả nhai, hết sức khẩn trương:

Không ngờ Tương Địch Giai phồng hai má lên như cô bé, làm ra vẻ rất không vui:” Còn phải hỏi nữa à? Ăn nữa thì béo mất, nhưng mà món ăn cậu làm, tôi muốn dừng cũng không được.”

Giản Phàm tức thì cười tít cả mắt, cái miệng mỡ màng còn chép mấy cái, thích thú nhìn chị Tương, dưới ánh đèn vẫn mỹ lệ như xưa, cánh môi hơi cong lên, dụ hoặc không kém gì mỹ vị thiên hạ:” Chị đừng lo, chị thấy em béo không?”

“ Không béo.”

“ Vậy cha mẹ em thì sao? Chị gặp rồi đấy, có thấy ai béo không?”

“ Không hề béo.”

“ Mẹ em đã bốn mấy rồi, có xinh đẹp không?”

Nhớ tới mẹ Giản Phàm, Tương Địch Giai có chút cảm giác dở khóc dở cười, nhưng phải gật đầu thừa nhận: “ Rất xinh đẹp.”

“ Chị hiểu vấn đề chưa?” Giản Phàm giải thích: “ Dinh dưỡng không cân đối mới béo, còn biết cân bằng chuyện ăn uống hàng ngày thì càng ăn càng xinh đẹp, càng tha thướt. Có điều chị ăn nhiều thật đấy, nhiều hơn cả em, đừng lo, chị có béo cũng không xấu đâu.”

Tương Địch Giai giơ nắm đấm lên đánh Giản Phàm, Giản Phàm hoảng hốt né ngay, kỳ thực cho dù không né thì cũng nhẹ lắm chẳng đau, chỉ để mua vui cho mỹ nhân thôi. Hai người đang chơi đùa thì có tiếng chuông “kính coong” làm cả hai giật mình, tư thế giữ nguyên như hóa đá.
Bạn cần đăng nhập để bình luận